(Countryhuman Vietnam Harem) Xuyên Vào Sách Biết Làm Sao?

Chương 9:




Việt Nam nhe răng mắng, đáp lại cậu chính là người anh em nhỏ bé của mình bị đe dọa.

Việt Nam mồ hôi tuôn như suối: "..." Có gì thì từ từ nói chàng trai, đừng manh động!!!!

"Ngươi rốt cuộc là ai? Do ai phái tới?" Nazi áp sát vào tai cậu, lạnh lùng nói.

Duma có mỗi câu này mi hỏi lắm thế!

"Umhhhh không do ai phái tới cả." Việt Nam ậm ừ rụt rụt chân, trả lời

"Vậy tên của ngươi?" Gã hỏi tiếp.

"Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Gọi là Việt Nam là được rồi." Việt Nam bĩu môi trả lời, trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này đã làm gì có Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thách có thằng nào biết được Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đấy!

"Việt...Nam?" Nazi nhíu mày, lục lọi trong trí nhớ thì chẳng có ấn tượng nào cả.

"Ông không biết cũng phải, lúc này cũng chẳng ai biết được tôi." Việt Nam không cần nhìn cũng biết Nazi đang suy nghĩ vấn đề gì, cậu khó chịu cựa quậy, thấy chẳng làm được gì Nazi liền khóc ròng trong lòng..

Cậu hận!

"Ngươi...rất thích hợp." Sau một hồi lâu, gã Phát Xít bỗng nở nụ cười, trầm giọng nói.

"Hợp cái gì?" Việt Nam khó hiểu hỏi lại. Ai ngờ sau đó người bị lật lại, mặt đối mặt với Nazi, hai tay bị tóm đặt trên đỉnh đầu, cậu hoang mang nhìn gã.

"Phục tùng ta, Việt Nam." Nazi chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Việt Nam, đồng thời ghi nhớ gương mặt cậu.

Dù sao gương mặt này đỏ như màu đỏ khốn kiếp của tên Soviet đó vậy, đặc biệt cực kỳ.

Việt Nam nghe xong liền ngơ ngác, cảm thấy sai sai đoạn nào ấy.

"Phục tùng...ngươi?" Môi nhỏ mấp máy, thuật lại một cách rời rạc.

Việt Nam bỗng cảm thấy lối suy nghĩ của Nazi có gì đó hơi kì kì.

"Ở lần gặp đầu tiên, lúc đó ông muốn đâm tôi. Lần này, ông lại kêu tôi phục tùng ông." Việt Nam nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Nazi, vẻ mặt khó hiểu nói.

"Ông cho rằng đầu tôi bị cửa kẹp à?"

Nazi: "..."

"Báo cáo!" Ngay lúc đó, một tên lính chạy lại hô lên.

Nazi quay qua, bực bội nói.

"Có chuyện gì?"

"Thưa ngài, chiếc T-34 tại căn cứ ở Berlin đã biến mất rồi ạ!" Tên lính giật mình đứng lại, nghiêm chỉnh báo cáo.

"Biến mất?" Một lũ vô dụng!

Nazi bỗng nhìn lại Việt Nam, sau đó bị giật mình bởi đôi mắt trong trẻo đầy ngạc nhiên.

Việtーngười đã lấy chiếc T-34 đi và đang giữ nóーNam: Gì, ai biết đâu?

Việt Nam ngây ngô nhìn gã, ánh mắt hồn nhiên không hề giả trân.

"T-34 là cái xe tăng tôi đã cướp hả? Ủa sao nó lại ở chỗ các anh???"

"Cái này không phải do ngươi à? Cướp của tên Soviet đó xong rồi ném nó ở một nơi khỉ ho cò gáy, giờ còn hỏi?" Nazi cười nhạt, không hề nghĩ ra là ngưòi trước mặt đang nói dối.

"Ê cái này phải mắng tên France! Hắn đánh ngất tôi mà!" Việt Nam phản bác, đổ dồn tội lỗi lên tên France, không hề thấy sai chỗ nào.

Tất cả do France, ai biểu ông ta bắt cóc cậu.

"France sao? Tên đó sao lại ở Nga được?" Nazi nhíu mày, sau đó liếc qua tên lính.

"Đi đi." Tên lính nghe vậy liền cúi đầu chào, sau đó chạy vội đi.

Việt Nam nhìn anh ta chạy như bị ma đuổi, nhịn cười.

Nazi nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn bật cười của Việt Nam, tức giận nắm chặt tay Việt Nam, kéo cậu đi.

Việt Nam giật mình, cố gắng theo kịp bước chân của gã, trong lòng thì khó hiểu sâu sắc.

Tình tiết này có vẻ hơi nhanh, nhưng Nazi à, ông giận quá mất khôn đúng không?

Phòng giam Poland ông đã khóa lại đéo đâu...

Việt Nam nhanh chóng bị kéo đến một căn phòng, mà khi Nazi mở ra, Việt Nam nhìn các vật dụng bên trong liền nhịn không được giơ chân đạp mạnh vào mông gã.

Nazi không lường được điều này liền bị đạp ngã, điên tiết quay lại thì thấy vẻ mặt bực tức của Việt Nam.

"Muốn ông phục tùng mi mà dám dẫn ông tới phòng tra tấn, ông vả chết mẹ mày giờ!"

Nazi: "..."

Gã rút súng, nhắm thẳng vào đầu cậu. Nhưng Việt Nam trải qua nhiều thứ tồi tệ hơn này nhiều, đe dọa như này làm gì được cậu.

"Sao? Không phải muốn tôi phục tùng ông sao? Làm gì đó hơn thế này đi." Việt Nam cười lạnh, đôi con ngươi hoàng kim bỗng biến thành đen như mực. Cậu cười cười, tay nắm lấy súng của Nazi đặt nòng súng lên trán, ánh mắt đầy ý thách thức.

"Nào, bắn đi." Trước sự thách thức của Việt Nam, Nazi điên lên bóp cò.

Cạch!

Leng keng leng keng...

Nazi kinh ngạc nhìn những viên đạn rơi trên mặt đất.

Từ khi nào...

"Đồ ngu, tôi yếu hơn ông, nhưng..." Việt Nam mỉm cười, lạnh lùng nói.

"Bố mày đếu ngán mày đâu."

"Tên khốn kiếp này..." Nazi rút dao ra chém ngang người Việt Nam, cậu lùi về sau nhưng chiếc áo đã bị chém rách, làm lộ da thịt bên trong.

Nazi trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn.

Gã thấy, một vết sẹo dài cắt ngang bụng cậu.