Cự Long Thức Tỉnh

Chương 569: Cần gì tôi sẽ thông báo với các anh”.  







Quỷ máu thông thường đều là những con yêu quái trên ngàn năm, nó rất có thủ đoạn, đặc biệt là sở trường che giấu hành tung, cực kỳ khó đối phó. Một khi mất dấu vết của nó, không biết lúc nào mới có thể tìm được.



Sau hơn nửa tiếng đồng hồ máy bay đã hạ xuống một trấn nhỏ tên là Positano bên bờ biển Amalfi.









Sau khi xuống máy bay, lập tức Lục Hi truy tìm dấu vết của quỷ máu, nhưng không thu hoạch được gì.



Lục Hi cau mày, một lúc sau anh nói với Alfonso: “Mấy người về trước đi, có thể tôi phải ở đây mấy hôm nữa”.



Alfonso nghe vậy liền nói: “Anh không cần tôi giúp sao? Ở đây tôi vẫn có thể làm chút gì đó cho anh Lục”.



“Không cần, các anh về trước đi, chuyện này các anh không giúp được đâu”, Lục Hi trầm giọng nói.



Thế lực của Alfonso không nhỏ, nhưng chuyện này không phải người bình thường có thể tham gia vào. Bây giờ Lục Hi đã chắc chắn quỷ máu đang ở gần đây, tạm thời cũng không cần Alfonso bọn họ.



Alfonso nghe xong lại nói: “Ông Leyman thì làm thế nào đây? Ông ta đang trên đường tới Milan”.



“Các anh chờ tôi ở Milan là được, cần gì tôi sẽ thông báo với các anh”.



Thấy Lục Hi đã quyết định như vậy, Alfonso cũng không dám dài dòng, anh ta nói: “Được thưa anh Lục, anh cần gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào”.



Lục Hi gật đầu.



Alfonso khom người chào Lục Hi, sau đó anh ta lên máy bay trực thăng rời đi.



Sau khi Alfonso rời đi, Lục Hi bắt đầu đi loanh quanh thị trấn nhỏ này.



Mặc dù đã không còn tung tích của quỷ máu, nhưng Lục Hi kết luận nó nhất định đang ẩn náu ở gần đây, hơn nữa người phụ nữ có cơ thể cực âm kia chắc chắn cũng ở không xa nơi này. Nếu không thì quỷ máu sẽ không đặc biệt chạy tới đây.



Chỉ cần nó ở đây, sớm muộn cũng sẽ lộ tung tích, Lục Hi dự định ở đây trường kỳ kháng chiến với con quỷ máu này.



Thị trấn nhỏ Positano nằm dọc theo bờ biển Amalfi, là một thị trấn cổ tích tọa lạc trên mỏm núi đá, phần chính của thị trấn dựa lưng vào núi và quay mặt ra biển, nằm rải rác trên vùng đất bằng phẳng giữa núi và biển.



Nó cũng là thị trấn nhỏ đẹp nhất bờ biển Amalfi, nhà trong trấn nhỏ đều được xây trên vách đá, xinh xắn lại tinh xảo. Hơn nữa nhà nào cũng đủ mọi màu sắc, tươi đẹp chói mắt, cùng in dấu với nước biển xanh thẳm, bầu trời xanh biếc và mây trắng trải dài. Hoa tươi điểm xuyết cả trấn nhỏ, khiến nó càng trở nên huyền bí và xinh đẹp.



Đi dạo một vòng, Lục Hi tiện thủ tìm một tìm quán trọ nhỏ để ở.



Quán trọ không lớn, nhưng lại có đặc sắc địa phương rất mãnh liệt. Trong quán chỉ có một mình bà chủ đang làm việc.



Bà chủ nhìn chưa đến ba mươi, có khuôn mặt phương tây xinh đẹp và thân hình bốc lửa.



Điều kỳ quái chính là mặc dù Hoa Hạ đã bước vào mùa thu, nhưng ở đây vẫn là mùa hè nóng bức, bà chủ lại mặc toàn quần áo dài, điều này không hề hài hòa với những du khách mặc bikini trên phố.



“Có thể giúp tôi thuê một căn phòng không?”, Lục Hi đi tới quầy bar, anh tỏ ra thân thiện nói.



Bà chủ liếc nhìn rồi lộ ra nụ cười, cô ta nói: “Đương nhiên có thể”.



Lục Hi đặt một trăm euro lên bàn.

Bà chủ lấy ra một chùm chìa khóa từ trên vách tường quầy bar, cất tờ euro vào túi áo, cô ta cười nói: “Anh có thể gọi tôi là Jennifer, mời đi theo tôi, vị khách phương đông”.