Cự Long Thức Tỉnh

Chương 855: “Tiên Võ Thập Bát Thức!”  




Tuy ký ức trong đầu anh nhiều như sao sáng, nhưng lại không có ký ức cận đại, cho nên anh không biết những điều này.



Lúc này, Ảnh Sát nói: “Thánh Vực, đó là cao thủ vượt xa tông sư, thực lực của họ đã không thể đoán trước, không có gì là họ không biết, không gì là không thể, là thánh giả đương thời thực sự, người phàm như chúng tôi chỉ có thể ngưỡng vọng”.



Lục Hi nghe xong, cau mày nói: “Còn bí mật gì nữa không, nếu không có, tôi tiễn anh lên đường”.





Ảnh Sát vừa nghe, lập tức kinh hãi nói: “Tôi là người của nhà họ Ôn, anh cũng dám ra tay ư?”



“Có gì mà không dám chứ?”, Lục Hi thản nhiên nói.



Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nói đến cách gọi ‘Thánh Vực’, hơn nữa nghe cách nói của Ảnh Sát, bất kể trong võ đạo, hay là về thuật pháp, cường giả Thánh Vực đều có cảnh giới mà võ giả hoặc chân nhân khó mà đạt tới, được tính là cường giả ẩn trốn thực sự.



Lục Hi suy đoán, có lẽ cường giả Thánh Vực có thể cùng cảnh giới với người mà tặng cho mình cây thương rồng.



Vì họ có năng lực hoàn toàn vượt xa tông sư, nếu ra tay, trong võ kỹ còn dung hợp thuật pháp, vô cùng khó đối phó, Lục Hi cũng không dám nói, anh có thể chiến thắng đối phương trăm phần trăm.



Cho nên, việc này khiến anh cảnh giác, không thể thả Ảnh Sát đi, bây giờ mình vẫn chưa đủ năng lực để lật bài ngửa với tất cả mọi người. Một khi bại lộ, mọi thứ anh có có thể lập tức trở thành lá bùa đòi mạng anh.



Ảnh Sát không thể tin nổi nói: “Nhà họ Ôn không những có tông sư, còn có Thánh Vực, anh giết tôi, nhà họ Ôn sẽ không bỏ qua”.



“Vậy sao? Nhưng tất cả đã không còn liên quan gì đến anh rồi”.



Lục Hi nói xong liền phun ra lửa rồng, Ảnh Sát bị cháy thành một làn khói xanh trong nháy mắt.



“Hơn nữa, thực lực của tôi không cần sự tôn trọng của anh”.



Lúc này Lục Hi cau mày, ánh mắt tựa như xuyên qua hàng ngàn hàng vạn dặm, nhìn về phương Nam.



Anh và nhà họ Ôn sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, nhưng nếu mình vẫn muốn giữ họ Lục thì cần phải cố gắng rất nhiều.



Nghĩ đến đây, Lục Hi trực tiếp lái xe về Thiên Nhân Cư.



Đến bên cạnh vườn hoa, Lục Hi chậm rãi ngồi khoanh chân, tìm kiếm tất cả ký ức trong đầu.



Bây giờ đã trải qua sự suy diễn liên tục của ý thức thứ hai, anh đã có cách nhìn tương đối cao về bản chất của sức mạnh, tu luyện công pháp của loài người không còn là vấn đề khó.



Lật giở ký ức một hồi lâu, Lục Hi mới tìm được một bộ công pháp khiến mình hài lòng.



“Tiên Võ Thập Bát Thức!”



Đây là thế giới tu chân, một bí thuật bất truyền, công pháp trung tâm của môn phái hàng đầu, mỗi một chiêu thức, sau khi tu luyện đến đại thành, đều có năng lực dời núi lấp biển thần quỷ đều sợ.



Môn công pháp này đã thất truyền ở thế giới tu chân, nhưng được con rồng đó ghi nhớ sâu sắc trong đầu, truyền cho Lục Hi.



“Chính là nó”, Lục Hi lặng lẽ nói trong lòng.



Thể chất, sức mạnh và tâm pháp tu luyện của anh đều đã đạt đến đỉnh cao, bây giờ điều anh cần là có thêm vào thủ đoạn tranh đấu với người khác, Tiên Võ Thập Bát Thức này có vẻ vô cùng thích hợp.



Lục Hi tin, thế giới này không chỉ tồn tại cường giả Thánh Vực, chắc chắn còn có đẳng cấp lợi hại hơn chưa xuất hiện, thêm một thủ đoạn, tương lai có thể thêm một phần năng lực tự bảo vệ mình, vì theo ký ức, thế giới tu chân vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến mức không dám tưởng tượng.