Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông

Chương 10: Sự Cố




Hôm sau, hai người cùng ngồi trong tiệm như thường lệ, nhưng Lan Tử Nhan cứ khó chịu khắp người. Hôm qua cậu suy nghĩ cả một đêm, nếu Ngụy Viễn Đông không tỏ tình, thế thì tự cậu chủ động một chút là được.

Có điều bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm ngả bài thích hợp, hơn nữa có vẻ Ngụy Viễn Đông đã quên sạch mọi sự mập mờ tối qua, anh đang dọn dẹp kệ giá trong tiệm, tán dóc với khách như người chẳng có vấn đề gì.

Lan Tử Nhan khá hoang mang, ý chí chiến đấu bùng cháy tối qua bị dập tắt, lờ mờ hoảng hốt.

Ngụy Viễn gọi cậu mấy tiếng, cậu mới phản ứng được: "Dạ? À sao thế?"

"Trưa nay muốn ăn gì? Giờ chú đi mua thức ăn."

"Ờm... Gì cũng được ạ." Lan Tử Nhan không nhớ nổi tên món ăn nào.

"Vậy chú xem rồi mua nha."

"Dạ."

Ngụy Viễn Đông về nhà rửa tay rồi ra ngoài lái xe máy điện đi, tình cảnh này lại khơi gợi ký ức của Lan Tử Nhan về tối hôm qua.

Tình yêu quả là ly rượu độc tuyệt đẹp, trông thì ngon, uống xong sẽ... Sai sai, còn chưa uống, chỉ ngửi một cái là đã say, khiến đầu óc người ta quay cuồng, chịu đủ loại hành hạ.

Trạng thái không tình yêu không ham muốn của mình trước đây tốt biết bao? Tiếc thay không trở về được nữa, đều tại Ngụy Viễn Đông.

Đồ đàn ông già thúi, mình biến một cú đấm thành hai luôn!

Lan Tử Nhan nghĩ ngợi những thứ không thiết thực trong đầu, tâm trạng được thả lỏng đôi phần.

Nghỉ hè buồn tẻ, hàng xóm đều nhàn nhã. Người tới tiệm trò chuyện không ít, bọn họ cũng rất ư là tò mò về Lan Tử Nhan. Tính tình Lan Tử Nhan ngoan ngoãn hiền lành, ai đến cũng không từ chối, thành lập tình bạn cùng vài cụ già trẻ nhỏ dẻo miệng.

Điều duy nhất khiến cậu hơi khó chịu là có mấy người cứ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, vừa không bắt chuyện, vừa không trả lời Lan Tử Nhan, như thể đang nhìn sinh vật lạ nào đó, thỉnh thoảng sẽ thì thầm những câu cậu nghe không rõ, nhưng chắc chắn chẳng có lời nào xuôi tai.

Ban đầu cậu tưởng do mình quá đẹp, bị để mắt tới, nhưng đây cũng nhiều quá rồi, đa phần còn là nam nữ trung niên, chẳng lẽ mình là "sát thủ trung niên" tiềm ẩn ư?

Rất đỗi buồn cười, Lan Tử Nhan vừa mắng bản thân không biết xấu hổ, vừa quan sát những người đó tìm tòi nguyên nhân.



Cậu đang ngẩn ngơ thì một người đàn ông trung niên bước vào từ ngoài cửa, cao chưa đến một mét bảy, đầu bự tai to, vác cái bụng như mang thai mười tháng, mới mở miệng đã nói năng lỗ mãng: "Mày là bồ mới của Ngụy Viễn Đông à?"

Lan Tử Nhan chưa phản ứng kịp, gã đàn ông thối tha này tiếp tục tuôn những lời rác rưởi: "Trông trắng trắng mềm mềm, làm gì chẳng được? Đưa mông cho thằng đồng tính như Ngụy Viễn Đông à? Sướng lắm hả?" Hắn châm một điếu thuốc, nhả ngụm khói thụ động tới chỗ Lan Tử Nhan, làm ra chiều rất hứng thú, hỏi "Ê, mỗi lần chơi anh ta cho mày bao nhiêu tiền? Anh ta có tiền mà, đừng nói mày không vét được đồng nào nha."

Lan Tử Nhan nghe rõ mồn một, hóa ra hắn ta tưởng mình là người yêu của chú Đông, còn tiện thể hạ nhục mình. Cậu vừa thẹn vừa tức, toàn thân run bần bật, đây là trường hợp cậu chưa bao giờ đụng độ, trong đầu chỉ còn sót một ý nghĩ: Nếu chú Đông ở đây thì tốt rồi.

"Ông có thần kinh không! Cút... cút ra ngoài!" Cậu không muốn tỏ ra hèn nhát, lấy hết can đảm quăng ra hai câu, nhưng chẳng có lực dọa dẫm gì.

Gã đàn ông thối tha cười nói: "Tao thần kinh? Không bằng hai thằng bóng chúng mày, biến thái chết tiệt. Ê, lấy tao một gói Nhuyễn Trung Hoa."

"Cút!"

"Tao bảo mày nè, dù chồng mày ở đây cũng không dám nói chuyện với tao như vậy đâu, phải ngoan ngoãn đem thuốc lá ra đấy." Gã đàn ông thối không có ý định từ bỏ, chưa lấy được thuốc lá thì hắn chưa thôi.

"Tôi kêu ông cút mà."

"Có lấy không?" Hộp kẹo cao su trên bàn bị hắn đẩy xuống đất.

Lan Tử Nhan siết cây chổi trong tay, vào khoảnh khắc hộp kẹo cao su rơi xuống cái "bịch" kia, cậu vung cây chổi lên đánh bất ngờ về phía gã đàn ông.

Hất đổ mấy gói khoai tây, cây chổi đập chuẩn xác lên bản mặt mỡ của hắn: "Mẹ nó tôi kêu ông cút mà!"

Lực quét này không lớn, nhưng hiển nhiên tính nhục nhã mạnh hơn nhiều.

Gã đàn ông thở hổn hển, ngoài miệng chửi rủa, cách cái quầy đánh không tới Lan Tử Nhan, bèn quật ngã hết đồ đạc trên đó xuống đất, va trúng người Lan Tử Nhan, cuối cùng còn định xông vào đánh cậu.

Lan Tử Nhan nắm cây chổi huơ một cách hoàn hảo, nhưng thực tế tay run không có sức, cậu rất sợ, thuở bé bị chó đuổi theo cắn cũng chưa sợ đến thế.

Gã đàn ông chưa xông vào thành công, bị một tiếng "Nam Tử, đủ rồi." ở cửa chặn lại.

Cả hai ngoái đầu nhìn, ngoài cửa bu đông bu đỏ, dẫn đầu là cụ già mà ngày đầu tới đây cậu đã gặp.

"Thằng chó Nam, đờ mờ mày lại ngứa đòn đúng không?" Chưa thấy người, đã nghe tiếng trước.

Lan Tử Nhan lại lập tức an lòng bởi lời tàn độc này.



Vừa dứt câu, Ngụy Viễn Đông đã vọt vào từ trong đám đông, vượt qua những đồ lặt vặt trên đất, dùng tốc độ Lan Tử Nhan mà không nắm bắt kịp để đấm ngã gã đàn ông. Sau đó Ngụy Viễn Đông càng không có hắn cơ hội phản kích, trực tiếp ngồi lên người hắn, vung liền tù tì mấy cú "bốp bốp bốp" lên mặt.

Ban đầu gã đàn ông còn hùng hổ nói kháy, về sau mắng không ăn thua thì bắt đầu xin tha, song Ngụy Viễn Đông luôn mạnh, mắng sẽ chỉ khó nghe hơn hắn.

Đám người ở cửa thấy sự tình bất ổn, rối rít lên can ngăn, Lan Tử Nhan cũng tỉnh hồn từ sự chấn động của Ngụy Viễn Đông, sợ ông chủ nhà cậu đánh ra tai nạn, vội vàng đi khuyên ông chủ dừng tay.

Ngụy Viễn Đông vừa trông thấy cậu là buông bàn tay đang nắm cổ áo gã đàn ông thối, thẳng người dậy ôm Lan Tử Nhan vào lòng: "Không sao rồi."

"Vâng." Lan Tử Nhan không tiền đồ mà òa khóc.

Cậu thật sự đã bị dọa.

Gã đàn ông sau lưng được mọi người đỡ dậy, có người chỉ trích hắn gây chuyện vô cớ, cũng có người phàn nàn rằng Ngụy Viễn Đông ra tay quá ác, không niệm tình xưa.

Khuôn mặt của gã đàn ông vốn dĩ đã mập, bây giờ càng sưng hơn heo, bộ dạng rối loạn, vẫn ương bướng đe doa: "Hai đứa mày chờ đó cho tao."

Ngụy Viễn Đông không sợ, ôm Lan Tử Nhan nghiêng người nhìn về phía đám đông, nói với gã đàn ông thối: "Nếu mày còn dám tới, tao bảo đảm chân mày sẽ đứt, nói được làm được." Đoạn nhìn chung quanh một vòng, "Còn các người, thường ngày tôi đối xử với các người không tốt chỗ nào? Hả? Tiệm tôi bị phá đến nơi rồi mà không một ai đứng ra, cứ tưởng thú hoang hổ dữ nào đến đấy? Mặc kệ sinh viên người ta có quan hệ gì với tôi hay không, là quan hệ như thế nào, nhưng ngay cả tinh thần chính nghĩa tối thiểu nhất mà các người cũng không có? Để cho người ta bị ức hiếp ở vùng của mình à?"

Lan Tử Nhan nghe thấy anh nhắc tới mình, nhoáng cái ôm chặt hơn, anh cảm thấy Ngụy Viễn Đông không nên đắc tội với lối xóm chỉ vì mình.

Ngụy Viễn Đông không nói nữa, mọi người cũng lần lượt rời đi.

Anh biết những lời ấy của mình khá nặng, nhưng khi đó anh giận thật.

Ngô Kiếm Nam bất hòa với anh không phải ngày một ngày hai, đến gây sự với anh cũng không phải chuyện một năm hai năm, trước khi anh đi mua thức ăn đã dặn họ trông nom hộ mình, kết quả mình vừa trở về là thấy cảnh này.

Trong tiệm lung tung không thôi, người quý giá nhất của anh đang run sợ ở sau quầy, chẳng biết có bị thương không.

Lúc anh đánh Ngô Kiếm Nam toàn ra đòn ác, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng.

Nhưng thời điểm anh đối diện với ánh mắt của Lan Tử Nhan, tức khắc anh không nghĩ vậy nữa, anh còn chưa yêu đương cùng Nhan Nhan, không nỡ chia lìa.

Anh ôm Lan Tử Nhan đang run rẩy, tựa như ôm lấy mạng sống của mình.