Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông

Chương 14: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên




Hôm nay ông chủ Ngụy vẫn thức dậy rất sớm để đi chạy bộ rồi mua bữa sáng và nguyên liệu nấu ăn cho một ngày. Đây là ngày thứ hai sống cùng Lan Tử Nhan, cũng buổi sáng đầu tiên, trong lòng ông chủ Ngụy hừng hực lửa, nhìn cái gì cũng cảm thấy thích thú.

Xưa nay thế giới ở trong mắt ông chủ Ngụy chưa từng đáng yêu nhường này, tất nhiên, vẫn không đáng yêu bằng Nhan Nhan của anh.

Chiếc xe be bé bán bánh gạo phát nhạc xưa đang lái chậm rãi tới trước mặt anh, ông chủ Ngụy mỉm cười cản lại, mua một phần, là cho Nhan Nhan.

Xách một đống đồ lớn, anh lại ù ù cạc cạc bước vào siêu thị mua đồ dùng an toàn nào đó, tiếc thay anh chẳng tìm được loại dầu mình mong muốn.

Rời siêu thị, Ngụy Viễn Đông hối hận ngay, thứ này đâu có gấp, nếu như bị bắt gặp thì hy vọng Nhan Nhan đừng nghĩ anh là cầm thú, vừa mới bên nhau đã muốn ấy ấy.

Có điều nếu mua rồi, anh bèn đến nhà thuốc mua thuốc giảm sốt giảm sưng luôn.

Phòng trước tránh họa mà.

Ông chủ Ngụy vui vẻ trở về nhà, bỏ bữa sáng của Nhan Nhan vào nồi giữ nhiệt trước, sau đó ăn của mình. Anh thích bánh bao thịt heo của tiệm ăn sáng bên cạnh siêu thị, vỏ mỏng thịt nhiều, mọng nước. Tiếc rằng Nhan Nhan không thích ăn mấy món dầu mỡ.

Nhan Nhan cũng không thể để bụng rỗng uống sữa tươi, sẽ tiêu chảy mất. Ăn chút cháo trắng hoặc cháo gạo kê sẽ tốt cho dạ dày hơn, ngặt nỗi vị cháo quá nhạt, lần nào Lan Tử Nhan ăn cũng bóp mũi nuốt xuống, ông chủ Ngụy ngẫm thấy mình nấu cháu có thể thêm táo đỏ các thứ, tăng vị ngọt có lẽ sẽ khá hơn.

Nghĩ đoạn, ông chủ Ngụy ăn hết miếng bánh bao cuối cùng.

Hôm nay Lan Tử Nhan dậy rất sớm, không dằn được nỗi hưng phấn, rửa mặt xong thì đi tìm Ngụy Viễn Đông.

Ông chủ Ngụy đang nghĩ ngợi xa xăm, bất ngờ bị giật mình bởi Lan Tử Nhan.

"Chú, chú lại mua nhiều thức ăn thế." Lan Tử Nhan lật nguyên liệu trên bàn, nói.

Đầu óc Ngụy Viễn Đông bùng nổ ngay tức khắc, bên trong hãy còn vài món đồ không phù hợp để Nhan Nhan thấy.



"Đừng đụng!"

Đáng tiếc đã muộn, Lan Tử Nhan nhận ra túi đựng không giống những thức ăn khác, xách lên sờ thử. Lan Tử Nhan cũng chẳng phải nai tơ, lúc thấy cái hộp đã biết là thứ gì.

Hai người lúng túng nhìn nhau, Lan Tử Nhan lặng lẽ cất trở lại.

"Ăn... ăn cơm đi." Người từng trải qua đủ loại gượng gạo như ông chủ Ngụy hiện đang lúng túng siết năm ngón tay, muốn giải thích nhưng không tài nào giải thích nổi.

Lan Tử Nhan ăn bánh dorayaki Ngụy Viễn Đông mua, nhìn chằm chằm phía trước như người mù.

"Nhan Nhan, cái đó..." Ngụy Viễn Đông hiểu rõ chuyện này không có vấn đề gì, nhưng không thốt nên lời trước mặt Lan Tử Nhan, như thể một học sinh trong sáng vậy.

"Chú."

"Hửm?"

"Chú muốn dùng à?"

"Cái gì?" Chỉ số thông minh của Ngụy Viễn Đông rơi xuống số âm.

"Cái đó đó."

"À! Chú mua bừa thôi, em đừng để ý."

"Em hỏi chú có muốn dùng hay không." Lan Tử Nhan nghĩ, bây giờ ông chủ Ngụy đi mua, tức là vốn dĩ trong nhà không có, phải chăng có thể chứng minh rằng chí ít ông chủ Ngụy chưa từng dẫn người về nhà để làm chuyện ấy.

"Haiz."



"Chú cứ ngại ngùng chẳng đàn ông chút nào." Lan Tử Nhan nghĩ thoáng, ngậm bánh bao trêu Ngụy Viễn Đông.

Ngụy Viễn Đông cũng nghĩ thoáng, Lan Tử Nhan cũng là đàn ông, thật ra tư tưởng nào đó của họ rất tương thông. Anh bỗng nở nụ cười gian xảo, ngồi xuống cạnh Lan Tử Nhan ôm cậu: "Chú muốn lâu rồi, Nhan Nhan có muốn không?"

"Muốn." Lan Tử Nhan thẳng thắn.

"Nhưng mà Nhan Nhan ơi, chúng ta mới bên nhau hai ngày... Chờ chút nữa đi."

"Không thể chờ quá lâu."

Ngụy Viễn Đông "ồ" lên, đôi mắt sáng rực, toàn thân phơi phới: "Được. Chờ đến sinh nhật chú được không?"

"Sinh nhật chú á!" Lan Tử Nhan kinh ngạc, cậu chưa hỏi sinh nhật của Ngụy Viễn Đông, "Khi nào ạ?"

Đừng bảo là ngày mai nha? Lan Tử Nhan hơi sợ hãi.

"Ngày ba tháng sau."

Vậy còn mười mấy ngày.

Mười mấy ngày... dài quá đi thôi, mười mấy ngày... xốn xang quá đi thôi, mười mấy ngày... mong đợi quá đi thôi, mười mấy ngày...

*

Ông chủ Ngụy đặt dầu bôi trơn và dụng cụ rửa ruột trực tuyến rồi.

Tâm trạng hôm nay càng thêm tươi đẹp.