Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông

Chương 22: Kết Quả




Thật ra Lan Tử Nhan cũng không dám quá nhàn nhã, cậu sắp khai giảng rồi, sợ ba mẹ không đóng học phí, vốn là muốn đi làm thêm kiếm tiền.

Nhưng giờ chưa kiếm được tiền mà đã kiếm được bạn trai, làm trong tiệm của bạn trai rồi còn không biết nhục mà cầm tiền sao? Hơn nữa mình lười biếng tận một tháng. Cậu ăn còn nhiều hơn cả bán.

May mắn thay, cậu có khiếu hội họa, nhận một đơn qua mạng, kiếm được ít tiền, nhưng so với học phí và chi phí sinh hoạt thì vẫn còn thiếu rất nhiều.

Cậu không muốn mượn Ngụy Viễn Đông, ông chủ Ngụy chắc chắn không muốn cậu trả lại.

Không thể ăn bám.

Lan Tử Nhan bắt đầu hối hận khoảng thời gian buông thả này, nếu vẽ nhiều hơn nữa, có đã có thể tiết kiệm đủ rồi.

Loay hoay mấy ngày, chưa nghĩ được phương án, mẹ đã gọi điện cho cậu.

"Nhan Nhan à, nên về nhà rồi nhỉ?"

Giọng mẹ giả vờ vui vẻ, nhưng Lan Tử Nhan sau khi nghe xong thì im lặng, không biết phải đáp lại thế nào.

"Con... con có thể về sao?"

"Đương nhiên, đây là nhà của con mà. Dù sao con cũng là con trai của chúng ta."

"Ba mẹ có thể chấp nhận không?"

Đến phiên mẹ cậu im lặng.

"Hay là thôi đi..."

"Ba mẹ chưa bao giờ nghĩ con sẽ là kiểu người đó! Sao con lại như thế? Con đang rất ngoan mà..." Mẹ cậu sụt sùi, "Ba mẹ đang chấp nhận rồi. Con về nhà đi, chúng ta hãy trò chuyện đàng hoàng."



Lan Tử Nhan có thể thấy rằng cuộc gọi này là để cầu hòa, nhưng cậu không chắc họ có thể chấp nhận nó đến mức nào.

"Con sẽ về, nhưng con đang làm việc. Đến gần khai giảng con mới về được."

"Ừ..."

Cúp máy xong, Lan Tử Nhan thất vọng.

Ông chủ Ngụy từ trong bếp đi ra, nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Lan Tử Nhan, bước tới hỏi: "Nhan Nhan, có chuyện gì vậy? Trông em hơi mất hứng."

"Mẹ em kêu về."

Là ba mẹ vợ!

Ông chủ Ngụy đột nhiên cảnh giác.

"Vậy em có muốn về không?"

"Chưa nghĩ ra, em không dám về."

“Ăn trước đi, ăn xong rồi nghĩ.” Ông chủ Ngụy lau tay, lại vào bếp.

Ông chủ Ngụy bảo Lan Tử Nhan đừng cứng rắn với họ, hồi đó anh đã phải chịu đựng sự mất mát như thế này. Mềm mỏng nhượng bộ, nói những điều tốt đẹp, ổn định họ trước. Sau khi mình thực sự tự lập rồi thì thái độ cương quyết., đến lúc đó họ không còn kiểm soát được cậu nữa.

Lan Tử Nhan hiểu đạo lý, cậu không muốn căng thẳng với ba mẹ mình, nhưng tính tình nhà họ giống nhau nên không thể nói lời mềm mỏng. Mẹ cậu nói đến mức ấy đã là chuyện chưa từng có rồi.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Lan Tử Nhan về nhà trước ngày khai giảng ba ngày.



Ông chủ Ngụy bất đắc dĩ dặn dò: "Nếu bọn họ còn làm em ấm ức thì về đây, nghe chưa? Có chú bảo vệ em, đừng sợ."

Ngay sau khi Lan Tử Nhan rời đi, ông chủ Ngụy mất hồn cả ngày, không làm gì được, chỉ ngồi trong tiệm làm hòn vọng phu.

Đêm trước khi tựu trường, Lan Tử Nhan xuất hiện với tư thế ngẩng cao đầu.

Ngụy Viễn Đông hưng phấn ôm người ta lên hôn: "Nhớ chết chú. Sao? Ba mẹ em chấp nhận rồi hả?"

“Đúng vậy.” Lan Tử Nhan vùi đầu vào vai Ngụy Viễn Đông ôm chặt lấy anh, không hiểu sao lại sinh ra ý vị thoát nạn.

Tất nhiên, bố mẹ cậu không đáng sợ như vậy, ý họ là thay đổi được thì thay đổi, không thể đổi thì từ từ họ cũng sẵn sàng chấp nhận. Nhưng không được để người thân, bạn bè biết vì sợ mất mặt.

Đã như vậy, Lan Tử Nhan không còn gì để nói.

Cao chạy xa bay hơn 50 ngày, đổi lấy một cái kết thế này cũng không tệ.

*

Buổi tối hai người nhất định phải làm một trận lớn, cuộc công kích của ông chủ Ngụy cực kỳ ác liệt, khiến Lan Tử Nhan phải cầu xin lòng thương xót.

Sau khi chờ đợi, ông chủ Ngụy ôm Lan Tử Nhan áp vào tai cậu và hỏi: "Nhan Nhan, em có đồng ý sống tiếp với chú không?"

Lan Tử Nhan mơ hồ nghĩ tới lời Ngụy Viễn Đông nói khi tỏ tình với cậu: Nếu mình không thích anh, anh sẽ không quấn lấy cậu, nếu nguyện ý thích anh mãi, vậy thì cậu sẽ đi theo anh.

Lấy chồng thì theo chồng mà, ông chủ Ngụy sẽ theo mình đến thành phố lớn.

"Vâng, em đồng ý."

Ông chủ Ngụy lại kích động hôn Lan Tử Nhan, trong lòng anh đã có tính toán rồi.