Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông

Chương 3: Tiếp Tục Lấy Lòng




Ngụy Viễn Đông sống ở khu dân cư cũ này năm năm, đã tạo thành thói quen sinh hoạt tốt nhất chính là ngủ sớm dậy sớm.

Hôm qua nói với Lan Tử Nhan rằng chín giờ anh còn chưa dậy, dĩ nhiên là biết thanh niên thích thức khuya, muốn để em ấy ngủ nướng nhiều thêm.

Trên thực tế chưa tới bảy giờ sáng anh đã thức giấc, đúng bảy giờ rưỡi mở cửa tiệm tiện lợi, sau đó ra ngoài chạy bộ hoặc là đi chợ mua thức ăn.

Hàng xóm đa số là các cụ già, dậy sớm tụ tập ngồi dưới cái đình sát bên cửa hàng tiện lợi, hít thở bầu không khí sáng tinh mơ trong lành, rèn luyện cơ thể một chút.

Là bọn họ chứng kiến Ngụy Viễn Đông trưởng thành nên đều quen thuộc nhau cả, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tán gẫu trò chuyện phiếm cùng họ.

Hôm nay hơi khác, bảy giờ rưỡi ông chủ Ngụy mở cửa xong, chào hỏi các cụ già, rồi chạy hai vòng trong khu dân cư đối diện, sau đó đi bằng cổng kia của khu dân cư để đến chợ gần nhất mua thực phẩm phong phú hơn bình thường, cuối cùng tạt ngang qua quán ăn bình dân mình thích mua vài phần bữa sáng đa dạng.

"Không biết Nhan Nhan thích ăn gì." Ngụy Viễn Đông vừa lẩm bẩm vừa leo dốc về nhà, hai tay xách đầy ắp thức ăn, ngâm nga một bài hát vui vẻ.

*

Gần chín giờ Lan Tử Nhan tới tiệm, cậu phát hiện ắt hẳn cửa tiệm đã được mở từ lâu, có hai cụ già đang ngồi tán dóc bên trong, nhưng ông chủ Ngụy thì vắng mặt.

Hai cụ già thấy cậu bèn nhìn chằm chằm cậu một cách mới lạ, khiến cậu lúng túng đành phải dựa vào cửa nhắn tin cho Ngụy Viễn Đông.

Mẩu tin cuối "Ngủ ngon, đi ngủ sớm." trên giao diện trò chuyện là của ông chủ Ngụy gửi.

Sau khi gửi tin đi chưa nhận được hồi âm ngay, Lan Tử Nhan buộc lòng phải giả vờ như đang chơi điện thoại, trên thực tế chỉ quẹt tới quẹt lui mấy cái trên màn hình thôi.

"Nhóc tới tìm ông chủ Ngụy à?" Một cụ trong số đó có thiện ý cất tiếng hỏi Lan Tử Nhan, nhận được lời khẳng định rồi nói tiếp,

"Chắc thằng Đông ở sau nhà đấy, con đứng bên trong hét lên là nó nghe thấy."

Lan Tử Nhan cảm ơn xong từ chối, cậu không muốn làm vậy.

Cụ già khác lại hỏi: "Con tìm nó có chuyện gì? Thân thích của nó hả?"

"Không phải, con... con tới làm thêm."

"Làm thêm? Con tính làm ở đây á?" Hai cụ đều khá kinh ngạc, "Thằng Đông định làm gì thế?"

Lan Tử Nhan bối rối, thật ra cậu không biết nơi này cần nhân viên thu ngân, đang không biết nên trả lời thế nào, ông chủ Ngụy đã xuất hiện.

"Nhan Nhan tới rồi à? Tới sớm vậy? Kêu em ngủ nhiều thêm rồi mà? Không phải vội đâu."



Ngụy Viễn Đông mỉm cười, mang đến sự an tâm cho Lan Tử Nhan.

Lan Tử Nhan cúi đầu xem điện thoại, thời gian vừa khéo chạm mốc chín giờ.

"Đông này, sao mời sinh viên coi tiệm cho con vậy?" Một cụ già hỏi.

Lúc này lại xuất hiện một người phụ nữ bốn mươi tuổi, khá sửng sốt hỏi: "Cậu Đông, cậu tìm chàng sinh viên này đến coi tiệm thay hả?"

"Đúng đó! Thế nào!" Ông chủ Ngụy cực kỳ mừng rỡ, quả nhiên Nhan Nhan nhà anh rất ra dáng người có văn hóa, ai nấy đều thích hết.

"Ha ha, lấy cho tôi bình nước tương. Chào cậu sinh viên, đảm bảo năm nay tiệm của cậu sẽ kinh doanh rất tốt." Người phụ nữ trêu ghẹo.

Ngụy Viễn Đông cười càng thêm xán lạn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Chao ôi, cái tiệm nhỏ của tôi còn có thể kinh doanh tốt hơn tới đâu."

Lan Tử Nhan đứng ở lối ra của quầy hàng, rất ư là khó xử.

Khi người phụ nữ đi rồi, hai cụ già cũng rời đi theo.

"Ăn cơm chưa?" Ngụy Viễn Đông hỏi.

Trong cửa hàng chỉ còn lại hai người họ, Lan Tử Nhan cảm thấy thoải mái hơn hẳn, trả lời đúng sự thật: "Ăn rồi."

"Ăn thêm nhé, tôi còn nhiều lắm." Ngụy Viễn Đông mời.

Tuy Lan Tử Nhan rất muốn khách sáo, song cuối cùng vẫn không thể đỡ nổi sự niềm nở của anh, theo ông chủ Ngụy đi ra nhà sau.

"Tiệm thì sao ạ?" Dù gì Lan Tử Nhan vẫn chưa quên bổn phận công việc của mình, trước khi đi còn phải hỏi một câu.

Ngụy Viễn Đông chẳng thèm bận tâm: "Không sao, ai tới sẽ kêu."

Ra cửa sau mới biết, hóa ra ngoại trừ ký túc xá công nhân viên cũ kỹ, phía sau này vẫn có vài căn nhà mới kiểu hiện đại.

Nhà của Ngụy Viễn Đông đối diện với cửa hàng tiện lợi, tổng cộng ba tầng, từ ngoài nhìn vào nom bình thường không mấy đặc sắc, nhưng trang trí bên trong lại vô cùng có thẩm mỹ.

Không gian phòng bếp hoành tráng, nồi niêu xoong chảo đầy đủ chủng loại, nhìn ra được chủ nhà thường xuyên nấu nướng.

Điều đó khiến Lan Tử Nhan nảy sinh chút hứng thú với người đàn ông này.

Đàn ông biết nấu cơm là tốt nhất, không phải sao?



Đặc biệt là đối với người không biết và không thích nấu như cậu.

Thật sự trên bàn bày rất nhiều đồ ăn sáng, phải nói là bày chật ních.

Riêng món nước đã có mấy món, sữa đậu nành, sữa bò, cháo trắng và cháo hạt kê, có cả canh đậu xanh nữa.

Những món khác thì càng không cần phải bàn, mặc dù đều là món phổ thông, nhưng có thể xuất hiện một loạt trên bàn ăn gia đình thì đúng là không gặp nhiều.

Lan Tử Nhan bị chiến trận này hù dọa: "Nhiều thế? Một mình chú ăn á?"

Ngụy Viễn Đông cười ngượng ngùng, khi bày lên bàn anh đã hối hận, nhưng lúc mua quả thực anh không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn hiểu rõ khẩu vị mà Lan Tử Nhan thích.

Bây giờ anh cũng đâu thể nói: "Không biết em thích ăn gì, nên mua mỗi loại một ít."

Quá xấu hổ.

Bởi lẽ đó anh bèn nói: "Em muốn ăn cái gì cứ lấy trước đi, ăn xong còn dư tôi đi đưa cho các dì, nhà họ đông trẻ con."

Bấy giờ Lan Tử Nhan mới ngồi xuống, hơi mắc cỡ cầm canh đậu xanh và bánh bao miến.

"Ăn nhiều chút, trông em gầy quá. Nào, ăn quả trứng nhé."

"Cảm ơn chú."

Vốn dĩ lúc rời giường cậu đã uống sữa, còn ăn bánh mì, bây giờ bụng không no cũng không đói, kết thúc bữa này cậu sẽ no căng.

Nhớ lại bữa sáng hai mươi năm qua của mình, phỏng chừng chẳng có ngày nào ăn no tới vậy.

Cậu có hơi ngại.

Song Ngụy Viễn Đông nhìn đến là cao hứng, anh khao khát muốn dốc nguyện một bàn đồ ăn vào bụng Nhan Nhan luôn ấy chứ.

"Trưa nay em ăn ở chỗ tôi đi, chú mua nhiều món lắm, ăn một mình không xuể."

Ơ này... quá khó từ chối rồi thì phải?

Lan Tử Nhan vừa bất đắc dĩ vừa mừng rỡ, chí ít buổi chiều không cần gọi đồ ăn giao hàng.

Mà tất nhiên ông chủ Ngụy đang cười trộm, muốn nắm bắt trái tim một người đàn ông thì phải tóm được dạ dày của họ trước.