Trong một lúc nào đó nếu như chúng ta có thể đoán trước được một vàichuyện có thể xảy ra, biết được kết quả nhất định mỗi con người chúng ta sẽ dốc toàn tâm toàn lực để ngăn cản những điều tồi tệ sẽ xảy ra, nhưng chúng ta lại không có năng lực đó.
Thỉnh thoảng chỉ có thể để mặc cho cái gọi là sự an bài của số mệnh đãđịnh sẵn ở trong lòng bàn tay, để nó có thể hô mưa gọi gió, thỉnh thoảng nâng ta lên chín tầng mây, chỉ khi những sự giúp đỡ nhỏ nhoi kia mấtđi, rồi chờ ta rớt từ chín tầng mây xuống họ lại không chút do dự giẫmta ở dưới bàn chân họ.
Rất lâu sau đó, tất cả mọi thứ đều sẽ bị thời gian lãng quên, lúc NiệmThần còn ở bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, cô hối hận nhất chính là ngày mìnhxuất viện, cô và hắn mỗi người đi một hướng muôn đời muôn kiếp khôngquay lại nhìn nhau.
Dĩ nhiên, những thứ này để sau hãy nói.
Mà hiện nay, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, sau khi Niệm Thần bình tâm tĩnh khí nhàn nhã đi bộ trên đường lớn.
Hiện tại, cô có được sự nhàn nhã này, là bởi vì trong căn phòng trọ nhỏkia bây giờ cực kỳ lạnh lẽo dù cô có về hay không cũng chẳng có gì thayđổi cả, nghĩ đến hai đứa con trai của mình, Hoắc Thần Viễn như thế nàocô không biết, chỉ là Tây Hàn, cô lại nguyện ý tin tưởng chỉ cần bảnthân nó không muốn thì hôm nay căn bản không có ai có thể mang nó đi,cho nên ít nhiều gì, cũng có lý do để Tây Hàn ngoan ngoãn mà tuân theosự chi phối và điều khiển của người khác, Niệm Thần dường như cũng đãhiểu được một phần nào đó của sự việc này.
Cho nên sau khi bình tâm tĩnh khí cũng đã hiểu được một phần nhỏ trongcái nguyên nhân lớn kia, Niệm Thần ngược lại tình nguyện tin tưởng tấtcả mọi chuyện đều là âm mưu, cô lựa chọn không đi làm sợ ảnh hưởng đếnmàn kịch kia, thậm chí còn phối hợp để diễn tốt màn kịch.
Dĩ nhiên, nếu như tất cả thật sự là một màn kịch, nhưng yên tĩnh đến tột cùng có thể kéo dài bao lâu thì cô cũng chưa biết được.
Trong khoảng thời gian này, thành phố cũng đang trên đà phát triển, cuộc sống về đêm bắt đầu mở ra một trang mới.
Loay hoay một lúc thì Niệm Thần đã đứng trước một gian hàng nào đó lấyra 15 đồng tiền nhưng giá tiền của cái bình hoa cổ được thách giá đếnhơn 2,500 đồng, vừa suy nghĩ vật này để vào trong phòng của con traicũng không tệ lắm, dùng nó để bồi dưỡng tình cảm sâu đậm của hai mẹ conthì lại càng tốt, dù có bỏ bao nhiêu cũng đáng đồng tiền.
Được rồi, không thể không nói đến chính là Mộ tiểu thư thuộc loại ngườilàm việc không bao giờ cân nhắc đến hậu quả, giống như vừa rồi sau mộthồi trả giá cực kỳ hưng phấn vừa trả tiền xong, đối mặt với một bình hoa khổng lồ như vậy rất nhận ra vấn đề, cảm giác muốn ôm một vật khổng lồvề nhà đi đâu mất tiêu rồi, còn phải vận chuyển nó về nhà bằng cách nàođây?
Ặc, cho tới bây giờ Mộ tiểu thư là một người dũng mãnh, cho nên khi côquyết định ôm cái vật khổng lồ kia về nhà thì thật ra không có gì đángđể ngạc nhiên cả.
Ai cũng nghĩ rằng người phụ nữ với thân hình mảnh mai này trong đêmkhuya không có đủ sức lực để ôm vật khổng lồ kia về đến nhà nhưng hànhđộng kia thật làm cho người khác phải suy nghĩ lại, một hành động rất có tính hàm súc, thậm chí việc này với cô cũng không dễ dàng mấy, buổi tối vận động một chút cũng coi là có lợi ích, dòng người vốn hối hả, bất kì người nào thấy cô như vậy đều là chủ động nhường đường.
Trên thực tế, đối với bất kỳ người nào thì bây giờ là thời gian ‘ khókhăn ’, sao gần đạo tam ở trong đầu tự nhiên nảy sinh ý niệm này bây giờ cô hoàn toàn không thể trông cậy vào mấy chữ này, lớn gan đi ngang quamột con hẻm nhỏ u ám tĩnh mịch, cái thành phố này nổi danh với việckhông ai quản lí đường phố.
Đang ôm trong ngực một vật khổng lồ, Mộ tiểu thư rất là im lặng coithường những cặp trai gái trên đường đang anh anh em em, dù là phố đêmcũng không cần khoa trương như vậy có được hay không, những người kiangồi lộ liễu trên ghế ở ven đường là có ý tứ gì, là sợ một màn này hoàntoàn có thể sánh ngang âm thanh cao ngút ở trên giường hoặc họ sợ ngườikhác sẽ không nghe được chuyện đó?
Rất lâu, theo lý mà nói, hình ảnh như vậy tùy ý tô vẽ thêm cho cái không khí ô nhiễm, Mộ tiểu thư cũng giống như những cô gái khác, khi đi ngang qua một con phố cũng có thể bị mấy tên lưu manh vô lễ ra tay, sau đó sẽ xuất hiện một vị bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu vớt côkhỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nếu không phải như vậy thì Mộ tiểu thư thật sự không đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn rồi.
Nhưng ngươi quên rằng Mộ tiểu thư là một bông hoa có sức sinh tồn rấtmạnh, điều kiện trên hết là người ta không hề đối đãi với cô như ngườibình thường, nếu nói như vậy mọi chuyện sẽ xảy ra như người bình thườngchuyện Mộ tiểu thư hoàn toàn sẽ không sẽ ra đối với cô, mà nếu có phátsinh ra sự việc kia ở trên người của Mộ tiểu thư thì ngươi cũng khôngnghĩ tới, chẳng thế thì thế nào đây có câu kêu trời ý trêu người?
Chuyện là xảy ra ở một con phố khác bên ngoài khu chung cư của Mộ tiểuthư, lúc đó, Mộ tiểu thư phẫn hận ôm bình hoa kia rốt cuộc đã đến nơiđược thở phào nhẹ nhõm, đặt vật khổng lồ xuống đất cô đứng bên cạnh đang chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức lực rồi tiếp tục vác nó lên tầng lầu.
Đoạn đường tiếp theo Mộ tiểu thư vẫn chăm sóc cho vết thương trên lưngmình, dừng lại nghỉ ngơi cũng là vì phòng ngừa miệng vết thương rách ralần nữa, một vết thương do súng kia cho dù là làm cái gì cũng đau đếnmức không thể chịu nổi, nếu lại rách một lần nữa cô thật có thể đi chếtđược rồi. ( Có chỗ nào trong đoạn này dịch không đúng thì mọi người nóicho tớ sửa lại nha)
Mà thật ra thì, còn có một câu cự tác rằng một lần bị rắn cắn, mười nămsợ dây thừng, một phát đạn này mặc dù không có trí mạng, thậm chí cònkhông chết, mà còn có thể sống vui vẻ, đúng như trong tiềm thức hay làtại tâm lý Mộ tiểu thư trên tâm lý ít nhiều gì che lên một bóng ma.
Dĩ nhiên, ngươi phải trực tiếp nói với cô ấy, bởi vì da mặt Mộ tiểu thưrất dày dày với trình độ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô sẽ trựctiếp phủ nhận.
Vịt chết còn cứng mỏ điểm này chúng ta không thể phủ nhận, nếu giải thích việc không cần phải đi làm có một chút vô vị.
Tình cảnh này lại xuất hiện chuyện như vậy không phải ai cũng có thểgặp, nhưng nếu quả thật là như vậy phẩm chất đặc biệt được dịp bùng nổ,vậy cũng chỉ có thể nói là Thượng Đế ông ta muốn xem xem vết thươngtrong lòng ta đã lành hẳn chưa, khi tiếng súng vang lên lần nữa.
Không, Mộ tiểu thư theo bản năng che lỗ tai ngồi xổm người xuống núp ởmặt bên kia bình hoa, trong nháy mắt phản ứng chân thật nhất nỗi sợ hãicàng ngày càng dâng lên đến đỉnh điểm.
Như vậy lúc khẩn cấp, lấy một bình hoa làm bia đỡ đạn cũng không phải là hành động sáng suốt, cho nên khi vật khổng lồ rất giòn và yếu trực tiếp bị bạo hành, Mộ tiểu thư thét lên rất to.
Đau lòng vì bỏ ra 15 đồng tiền mua được một bình hoa cổ đồng thời cực kỳ liều chết tuôn ra một câu chửi bậy, xoay người liền tìm phương hướngchạy, cô thật sự không thấy gì cả.