“Két….”
Lúc này trên đường không có xe nào, nên khi tiếng thắng xe vang lên chói tai cũng không có vẻ gì là bất ngờ.
Bánh xe của chiếc Lamborghini màu xanh ngọc kéo lê một đoạn đường rồi mớidừng lại bên đường, cách rào chắn bên đường chưa tới một cm, dường nhưcó thể thấy được lúc này Hoắc Cảnh Sâm đang rất tức giận.
Bêntrong xe, nhiệt độ chợt giảm xuống, trong nháy mắt, đường cong nơi khóemiệng của Hoắc Cảnh Sâm trở nên cứng ngắc, đôi mắt sáng rực nhìn chằmchằm vào Niệm Thần, quần áo trên người thì lộn xộn, trên cổ của cô đầydấu vết mập mờ, ngay lập tức khuôn mặt liền bộc lộ sự tức giận ngậptrời…
Lúc này mới để ý sắc mặt của cô ửng đỏ một cách không bìnhthường, trên thực tế, cả người cô đã không còn tỉnh táo nữa rồi, ngoạitrừ luồng khí nóng đang dày xéo tâm hồn, còn lại vẻ bên ngoài đều khôngcó biểu hiện nào khác, lúc này nơi duy nhất để gió có thể lùa vào dườngnhư cũng bị đóng lại, cô rướn cả người lên, chỉ cần lần theo phươnghướng cửa sổ là được.
Sau một tiếng nấc khẽ lại phả ra toàn mùirượu, lúc này, đôi mắt màu nâu nhạt ngơ ngác nhìn chính mình đang đậpđập vào cửa sổ, dù đưa tay vỗ vỗ thế nào cũng không được gì nên định bỏqua, trong khi đó, lại không ngừng chà xát khắp toàn than, làm cho áo sơ mi càng thêm xốc xếch, những dấu vết mập mờ kia lại càng nhìn lộ rõhơn, cứ thế đập vào trước mắt của Hoắc Cảnh Sâm.
Trên tay lái,một nắm đấm nện xuống, khẽ nguyền rủa một tiếng, đáng chết, rốt cuộc làngười đàn ông kia đã làm gì với cô thế này?
Trên người Niệm Thầntoàn mùi rượu thì cũng chỉ có thể cho là cô chỉ say rượu mà thôi, nhưngnếu như nói phản ứng của Niệm Thần chỉ do say rượu thì đến người bìnhthường cũng không tin, mà dáng vẻ của cô càng giống như là bị người tabỏ thuốc kích dục.
Niệm Thần đang bám dính trên cửa sổ xe, gò máửng hồng dán lên tấm kiếng xe lạnh lẽo, trong chớp mắt, ùa đến một loạicảm giác thỏa mãn lớn lao, thật ra âm thanh rên rỉ khe khẽ của cô lạicàng say đắm động lòng người, sợi tóc tán loạn trên trán, đôi mắt ướt át mở ra trông giống như vẻ mặt vô tội của chú nai con.
Nhưng, chỉđược vài giây, trọng tâm cả người cô không vững, không thể kiểm soátđược sức lực trên cánh tay, sau đó cả người bước đi thẫn thờ về phíatrước.
Cũng may Hoắc Cảnh Sâm nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đưa tayra mới có thể bắt được Niệm Thần, đột nhiên, cả nguời Niệm Thần mềm nhũn trong tay Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần không quan tâm đến mong muốn nho nhỏ kia, ngược lại đôi tay lạnh như băng của Hoắc Cảnh Sâm lại đang ôm eocủa cô, có sự tiếp xúc da thịt, cả người Niệm Thần mềm nhũn không tự chủ bám vào.
“Ưm…” Niệm Thần giống như con tám xúc tu của bạch tuộcquấn quanh người Hoắc Cảnh Sâm, luồn vào giữa cổ anh, một làn hơi thởnam tính quen thuộc như trong tiềm thức cũng đủ tạo ra cảm giác an toànđể dễ dàng đón nhận, chỉ trong vòng chưa tới một phút, gần như là cô chủ động ngồi xuống trên bắp đùi của Hoắc Cảnh Sâm.
Đây vẫn chưaphải thật sự là chuyện to tát, Hoắc Cảnh Sâm mới chú ý tới bên ngườiNiệm Thần có gắn một máy ghi âm xinh xắn, dưới ánh sáng mờ mờ trong bóng đêm lộ r những nét bút dạ quang, Hoắc Cảnh Sâm đưa tay nhấn xuống nútmở.
Một giây kế tiếp, không gian bên trong xe đang yên tĩnh chợtvang lên tiếng rên rỉ mập mờ của phụ nữ, tiếng thở dốc dồn dập, cũng đủlàm cho người ta liên tưởng đến những hình ảnh khiến mặt đỏ tim đậpnhanh hơn, xâu chuỗi với những dấu vết mập mờ trên người Niệm Thần, đâymới chính là ý tứ mà Lục Hựu Hi muốn nhắn nhủ, nhưng mà như thế có phảiquá lộ liễu rồi không!
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh đèn hắtvào bên trong xe lại càng mờ nhạt hơn, một cánh tay của Hoắc Cảnh Sâmvẫn còn ôm eo Niệm Thần, đôi mắt sắc bén, bên ngoài là một màn đêm đennhư mực, không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì.
Trên thựctế, trong thời gian vài phút thôi cũng đủ để Hoắc Cảnh Sâm hiểu rõ khánhiều chuyện, Lục Hựu Hi giở thủ đoạn cái gì chứ, rõ ràng chỉ là trò lừa gạt con nít, hoặc mục đích chính là muốn nhìn thấy hình ảnh anh nổigiận, nhưng, một khắc bình tĩnh lại, dựa vào trí thông minh của HoắcCảnh Sâm cũng đủ hiểu ra những thứ bày ra này hoàn toàn là chỉ là tròđùa.
Lục Hựu Hi cũng rất thông minh, giao ra Niệm Thần lại còngiở trò như vậy nữa, những vết đỏ trên người Niệm Thần chính là hậu quảcủa trò đùa ác ý của Lục Hựu Hi, còn về phần chuyện ghi âm, cái đó cũngchính là lấy từ tiếng rên rỉ của phụ nữ khi đang làm tình, cho nên mớinói, so về mức độ hiểm ác, ngoại trừ Lục Hựu Hi ra thì rất hiếm có người nào dũng cảm khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Hoắc Cảnh Sâm như vậy.
Được lắm! Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm cong lên, trong chớp nhoáng, lửa giận trong mắt cũng từ từ biến mất, mà chính là vì anh quá quen thuộc với ngườiphụ nữ trong ngực mình, một vài âm thanh rên rỉ gợi tình đủ làm chongười ta đánh mất lý trí, không sai, nhưng chắc chắn giọng nói này không phải của Niệm Thần!
Giống như là khó chịu với sự thờ ơ lạnh nhạt của Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần thoải mái nằm yên trong lồng ngực của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng một lúc sau lại bắt đầu không an phận rồi.
Đôitay mềm mại không xương bám víu vào cổ anh, trong lúc vô tình lại tiếnlên trên, động tác nhẹ nhàng len lỏi vào giữa những sợi tóc cứng rắn của anh, mà đôi môi mềm mại đang đặt nơi cổ của anh lại từ từ rời đi, mộtđường tìm lên trên, không hề buông ra mà cứ tiến lên nơi lỗ tai của anh, từ trong miệng đưa ra đầu lưỡi xinh đẹp, bỗng bất ngờ, hành động tinhnghịch từ từ cọ xát…
Một hành động này không có kinh nghiệm trêuchọc gì, thậm chí trong quá trình bởi vì động tác của Niệm Thần vô cùngcứng nhắc mà lực hàm răng lại quá mạnh làm cho anh đau gần như muốn caumày, nhưng chính tình cảm ngây ngô như vậy, cũng đủ khơi lên dục vọngtrong thân thể Hoắc Cảnh Sâm, một loạt dày vò chẳng ra sao, thế nhưng hạ thân lại có phản ứng!
Đúng rồi, sao anh lại có thể quên cơ chứ, thân thể của người phụ nữ này luôn luôn cuốn hút anh!
Ngay lập tức vẻ mặt chìm vào mê đắm, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, một cảmgiác hết sức căng thẳng, Hoắc Cảnh Sâm cố gắng nhịn xuống cảm giác khóchịu chết người nơi hạ thân, vươn tay kéo tay người phụ nữ đang quấntrên người mình xuống.
Đôi mắt long lanh đắm đuối đã phủ một lànhơi nước, ghét bỏ hành động bất ngờ của Hoắc Cảnh Sâm đã dập tắt chuyệntình vui vẻ của cô, nhưng khi chống lại cái nhìn sắc bén của đôi mắt sâu thẳm thì đôi môi run run uất ức, không nói gì nữa.
Hoắc Cảnh Sâm dở khóc dở cười với màn phản ứng như vậy của Niệm Thần, rõ ràng lúc này người bị lợi dụng là anh mà, làm sao lại đảo ngược lại cô là người bịuất ức chứ? Đưa tay ngăn hai bàn tay của cô đang muốn làm trò xấu mộtlần nữa, đôi mắt nhìn xuống, giọng nói lại càng thêm khàn khàn mất tựnhiên:
“Niệm Thần, vậy là, lần này là em tự nguyện?”