Editor: Sendyle
Thân thể nho nhỏ của cậu nhàn nhã ngồi xuống, lúc này mới móc ra máy tính cầm tay, ngón tay mập một hồi vẽ phác thảo.Một giây sau, hiện ra cấu tạo toàn bộ biệt thự, dựa, nhóc đã vào đến nơi, giờ mới gửi tới.Bất quá đồ này cũng có ích, nhưng vẫn có vẻ mặt khinh thường, căn bản đây là bản đồ? Nhưng mấu chốt cái nhóc cần là cơ quan của biệt thự thế nhưng một chút đánh dấu cũng không có?Hai mắt vừa nhắm, nhanh chóng gửi dòng tin sau trực tiếp tắt máy.‘Cậu tốt nhất cầu nguyện đời này không gặp lại tôi đi, nếu không cậu chờ bị trừng phạt đi!’Bên kia London, một người đang chao đảo ngồi trước máy vi tính hưởng thụ lúc trà chiều, đúng lúc nhận được tin tức của anh bạn nhỏ Tây Hàn gửi tới.Kết hợp một câu nói kia còn có một tấm hình…”Phốc – -”Chất lỏng màu nâu không ưu nhã bị cậu ta phun ra ngoài, cái ly trên tay mất thăng bằng trực tiếp giội lên bàn phím máy tính xách tay.Đương nhiên đó không phải là mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là sau một tiếng kêu, màn hình nhảy lên hình những chú heo nhỏ càng ngày càng nhiều, trực giác nói cho cậu ta biết máy tính cậu đã bị tiểu tử thúi kia phá.Được rồi, mấu chốt nhất vẫn còn có thứ càng mấu chốt nữa, bởi vì vừa rồi thứ chất lỏng kia trực tiếp giội lên bàn phím, cậu ta ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có chỉ trơ mắt nhìn máy tính biểu hiện từ màu lam, ngay sau đó trực tiếp tắc hẳn.Đáng sợ, so với lần trước lần này càng hung ác, lần này không tới mười giây.Kinh nghiệm mà nói như vậy, anh bạn nhỏ Tây Hàn phát virut muốn phá giải không khó, nhưng việc gánh chịu hậu quả về sau vẫn có. Người này gian trá ở chỗ dù người ta có biện pháp phá giải virut của nhóc thì trong máy vi tính vẫn còn thứ gì đó.Đây là vì sao chứ? Cậu ta đâu phải cố ý đem bản đồ như vậy gửi đi? Thứ mà tiểu tử kia muốn căn bản không thể tra được, hơn nữa tấm bản đồ này là cậu phá vô số tường bảo vệ sau mới có được