Cục Cưng Rồng Phun Lửa Của Ta

Chương 7: Chờ em về nhà ăn cơm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay Chung Ý Ninh về nhà cực kỳ trễ.

Cậu vừa mở cửa đi vào và cởi chiếc áo khoác dính nước ra thì đã ngửi thấy hương thơm của gạo lan tỏa khắp phòng. Lúc nãy Tề Xán nhắn tin hỏi khi nào cậu về, cậu nói không biết được, nên tưởng Tề Xán đi ngủ trước rồi, không ngờ lại thấy hắn đang đứng trong bếp nấu cháo.

Gạo đã được đun sôi, cả căn nhà ngập tràn trong mùi thơm của cháo trắng. Tề Xán còn chuẩn bị thêm màn thầu và trứng chiên (1). Cả người hắn thấm đẫm mùi vị đồ ăn, trong lòng có chút đắc ý, may mà Chung Ý Ninh đã kết hôn với mình rồi, không thì cậu về muộn như thế sẽ kiếm đâu ra được miếng đồ ăn nóng cơ chứ, nghĩ thôi đã thấy đáng thương.

Chung Ý Ninh hiếm khi không dính lấy điện thoại. Cậu cúi đầu uống cháo nóng có bỏ thêm chút đường. Được hương vị ấm áp vỗ về, đôi mắt trở nên đỏ hồng vì nhiệt.

Tề Xán nhận ra cậu có chút kỳ quái, muốn nhìn kỹ hơn. Hắn nghiêng lại gần cậu, đầu Chung Ý Ninh gục đến đâu là đầu Tề Xán cúi đến đấy. Sau cùng, cậu khịt mũi, trừng mắt lườm hắn, giọng điệu có chút đề phòng và hung hăng: "Anh muốn làm gì?"

Tề Xán không tìm được manh mối, nhưng nhìn đôi mắt tựa thỏ con của cậu, hắn liền mềm lòng ngay lập tức, tìm một cớ giải thích: "Anh không biết em đã ăn no chưa. Buổi tối ăn quá no cũng không tốt, nên anh chỉ chuẩn bị từng này đồ ăn thôi."

(Truyện Cục cưng rồng phun lửa của ta chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad AnnAnn248/ Annkamup)

Chung Ý Ninh vét sạch đáy chén, liếm liếm môi, đến khi chắc chắn không còn gì trong chén thì cậu mới đặt xuống, chậm rãi uống một ngụm nước ấm, lau sạch khóe miệng và đứng dậy dọn dẹp. Tề Xán liền đè tay cậu lại, cười nói: "Để anh làm là được rồi, không còn sớm nữa, em đi tắm đi."

Nhìn thấy hình ảnh ân cần của bản thân được phản chiếu trong đôi mắt của Chung Ý Ninh, chính Tề Xán còn bị dọa cho hết hồn. Bao nhiêu năm nay lăn lộn trên các diễn đàn, không phải đều nói việc nhà phải để hai bên cùng nhau chia sẻ à? Có thể nào đi chăng nữa, một người đã nấu cơm thì người còn lại phải rửa chén, chủ động làm tất cả là gì cơ? Hắn đúng là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, tự mình trầm mê.

Tuy nhiên, Tề Xán chỉ bối rối như vậy trong chốc lát, rất nhanh hắn liền thông suốt. Chung Ý Ninh còn trẻ và bận rộn nhiều việc, hắn chăm sóc cho cậu là lẽ đương nhiên, bọn họ là một gia đình mà.

Một gia đình, cụm từ này khiến Tề Xán vui sướng biết bao.

Sau khi rửa chén xong, hắn cố tình ngửi ống tay áo để chắc chắn rằng mình vẫn thơm mùi sữa tắm (không còn bị ám mùi đồ ăn) và anh tuấn ngời ngời, Tề Xán mới đi vào phòng ngủ.

Chung Ý Ninh vừa tắm xong, cậu dùng chung một loại sữa tắm với Tề Xán. Mùi hương trên người hắn và cậu bây giờ giống như hương cuối và hương đầu của nước hoa vậy (*).

(*) Nước hoa có 3 tầng hương: Hương đầu, hương giữa và hương cuối.

Tầng hương đầu, hay lớp hương đầu của nước hoa, là những nốt nhẹ, bay hơi nhanh, mang lại sự hòa trộn "tươi mới" và cũng là đại diện cho ấn tượng đầu tiên khi xịt nước hoa, thông thường tầng hương đầu chỉ tồn tại khoảng 15-20 phút rồi tan.

Tầng hương giữa chính là "trái tim" của nước hoa, mùi hương chính trở nên rõ ràng hơn sau khi các nốt hương đầu mờ dần, mang lại sự ấn tượng chủ đạo và đặc trưng của nước hoa, cũng là mùi hương thể hiện phong cách và thông điệp mà người xịt muốn gửi đến những người xung quanh, có thể tồn tại khoảng 20-60 phút tùy từng loại.

Tầng hương cuối, hay còn gọi là tầng hương cơ bản, được mô tả là hương thơm của chính người xịt, nó bám vào da một cách bền bỉ, không nổi bật như hai tầng hương trên mà chỉ có người xịt hoặc người gần gũi nhất với họ mới cảm nhận được nó. Vì các nốt hương cơ bản chìm vào da nên mùi hương của chúng lưu lại lâu nhất và có thể tồn tại trong sáu giờ trở lên.

Thông tin được tham khảo từ.

(Truyện Cục cưng rồng phun lửa của ta chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad AnnAnn248/ Annkamup)

Trong lòng Tề Xán nóng lên, hắn ôm chầm lấy Chung Ý Ninh: "Ninh Ninh thơm quá."

Cậu bị ôm không nhúc nhích được, vành tai trở nên nóng hổi. Tề Xán phóng thích xong tình cảm dạt dào của mình mới chịu thả cậu ra đi ngủ.

Đèn tắt, biết đối phương còn đang thức, Tề Xán liền sờ soạng muốn nắm tay Chung Ý Ninh: "Bữa sau nếu công việc không quá bận thì em cố về sớm một chút, chúng mình cùng nhau ăn tối."

"Thời gian tan làm của chúng ta không giống nhau." Chung Ý Ninh tránh nặng tìm nhẹ nói, mà đây cũng là sự thật.

Tề Xán bắt lấy tay cậu, không ngại vấn đề này: "Không sao, anh tan tầm sớm có thể đi mua nguyên liệu về nấu trước. Anh nấu ăn không thành tạo, động tác còn chậm, làm xong thì đợi em về là vừa."

Chung Ý Ninh không đưa ra thêm những lý do khách quan khác để phản đối, chỉ nói: "Giờ tan tầm của tôi không xác định được, đôi khi sẽ về cực kỳ trễ." Tề Xán hiểu rõ điều này, dù sao hắn cũng là một người đàn ông trưởng thành, không cần phải xoắn xuýt khổ sở như trong các bộ phim truyền hình: "Nếu em về muộn quá thì anh sẽ ăn trước, để phần đồ ăn cho em. Khi nào em về thì hâm nóng lại. Chỉ cần em báo trước với anh khi nào phải tăng ca là được."

Lông mi Chung Ý Ninh run lên, hô hấp trở nên hơi nặng nề, tựa như muốn nói gì đó, Tề Xán cũng nhướng mày đợi đáp án của cậu, nhưng cuối cùng không có gì xảy ra cả: "Tôi muốn đi ngủ."

Bảo hắn không thất vọng chính là giả. Nhưng lúc này dưới tác dụng của hormone, Tề Xán đang bị tình yêu làm cho choáng váng. Vì thế hắn làm lơ cảm xúc tiêu cực, vui vẻ hôn lên tóc Chung Ý Ninh: "Ừ, em ngủ đi. Ngủ ngon."

- --

(1) Cháo trắng, màn thầu và trứng chiên

(Mấy món này chắc ai cũng biết hết rồi, nhưng vì giờ là 11h hơn và mình đang đói quá, nên muốn lan tỏa sự đói bụng này cho mọi người ٩(◕‿◕)۶)

chapter content


chapter content


chapter content