Cực Độ Mê Luyến

Chương 60: Đẹp trai thì dễ được tha thứ




Editor: lemonade

========

Sau khi lục đục sợ hãi một lúc xong vẫn còn dư vài tiếng đồng hồ để chìm vào một giấc ngủ sâu. Vài tiếng như thế, Khang Vạn Lý vẫn còn có thể ngủ ngon. 

Ước chừng khoảng 5 giờ rưỡi, Khang Vạn Lý nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, cậu mở mắt ra thì thấy Hoa Minh đã mặc quần áo xong xuôi, có vẻ như là chuẩn bị đi ra ngoài.

Khang Vạn Lý có hơi hoảng: "Sớm như vậy mà cậu đi đâu vậy?"

Hoa Minh nói: "Anh ngủ tiếp đi, tôi đi mua bữa sáng."

Khang Vạn Lý nhất thời không phản ứng kịp. Mọi hôm hắn toàn đợi đến lúc đi tự học buổi sáng mới ăn cái gì đó, nào có chuyện mới hơn 5 giờ đã đi ăn đâu. Sau đó cậu suy nghĩ một lát, mới hiểu ra rằng Hoa Minh đi ra ngoài là đi mua đồ ăn cho cậu. 

Chờ đã..... Mua bữa sáng???

Nói cách khác, suốt khoảng thời gian dài như thế, mỗi ngày Hoa Minh đều vì cậu mà mới giờ này đã đi ra ngoài ư?

Nhưng mà chẳng phải hôm qua biế.n thái một, hai giờ đêm vẫn còn đang học từ đơn sao?

Khang Vạn Lý ngơ ngẩn, trong lòng cơ hơi hụt hẫng. Cậu đánh giá Hoa Minh, phát hiện ra ở đáy mắt Hoa Minh có vài vết xanh xanh mờ mờ, đúng là chứng cứ chứng minh việc Hoa Minh ngủ không đủ giấc. 

Người đơn giản như Khang Vạn Lý, tất nhiên là sẽ không biết được "quầng thâm mắt" của Hoa Minh là tại sao lại có, lòng cậu chỉ tràn đầy oán giận: Chuyện này là sao đây?

Rõ ràng là không phải mình bảo Hoa Minh làm như thế, nhưng lại có cảm giác cực kì ngượng ngùng.

Khang Vạn Lý không vui, xoay người một cái nhảy từ trên giường xuống, bực mình nói: "Đợi chút đã!"

Hoa Minh: "Hả?"

Khang Vạn Lý mất kiên nhẫn nói: "Tôi cũng đi."

Hoa Minh hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý chủ động muốn đi cùng. 

Khang Vạn Lý mặc kệ Hoa Minh đang suy nghĩ cái gì, cậu vội vã thay đồ ngủ thành đồng phục của trường. Bởi vì vội mà lúc cởi q/uần không nghĩ ngợi gì cả.

Chờ đến khi cậu duỗi cái chân trần trụi vào quần đồng phục, thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng ầm.

Đầu Hoa Minh đập vào cửa.

Khang Vạn Lý hoảng sợ, quay đầu lại mắng: "Cậu bị điên à?"

Hoa Minh tông vào cửa rất mạnh, trán đỏ lè cả lên nhưng hắn cũng không nói nhiều như trước mà nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. 

Khang Vạn Lý không thể hiểu nổi, lòng đầy kinh ngạc. Không biết Hoa Minh lại phát bệnh gì nữa, cậu vội vàng mặc quần áo xong xuôi rồi đuổi theo, Hoa Minh đang ở trong phòng nước công cộng rửa mặt. 

Buổi sáng mùa thu độ ẩm thấp, vậy mà đi lấy nước dội lên đầu.

???

Không lạnh à?

Hoa Minh này có phải đang trong giai đoạn đầu óc có vấn đề hay không vậy!

Khang Vạn Lý la: "Cậu ra đây mau! Lát nữa gió thổi qua thổi cậu đến bệnh viện luôn đấy!"

Hoa Minh vẫn còn thất thần, một hồi lâu mới hoàn hồn: "Chúng ta đi thôi, anh muốn ăn gì?"

Lời nói rất bình tĩnh, cứ như người vừa dội nước lên đầu ban nãy không phải là hắn vậy. Khang Vạn Lý thấy hành động kì lạ của Hoa Minh vừa rồi, bèn hỏi: "Cậu vừa bị cái gì thế! Tự nhiên chạy biến đi mất!"

Hoa Minh chớp mắt nói: "Tôi đang học cách làm người."

Khang Vạn Lý: "....."

Gì cơ???

Không nói thì thôi đi!

Mùa này đang là mùa thu, buổi sáng trời rất lạnh, vừa bước ra cửa là đã hứng gió, Khang Vạn Lý run cầm cập, hơi muốn phàn nàn rồi. 

Nghĩ lại thì Hoa Minh vậy mà ngày nào cũng kiên trì đi mua bữa sáng cho cậu đúng giờ, cậu lại cảm thấy không thể lầm bầm phàn nàn được, đàn ông con trai sắt thép không được nhận thua. 

Ở lại trường gần hai mươi ngày rồi, đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý đi đến căn tin. Cậu phụng phịu phân phó Hoa Minh: "Cậu đừng đi lấy mâm thức ăn, tay đang bị thương thì cẩn thận chút, tôi đi cho."

Hoa Minh không tỏ ý kiến gì, đứng im không nhúc nhích. 

Khang Vạn Lý quay đầu đi, cậu chưa từng ăn ở căn tin nên phải đi tới đi lui mấy lần mới tìm được bữa sáng mình muốn.

Hoa Minh nhìn chằm chằm bóng dáng đi tới đi lui của Khang Vạn Lý, ánh mắt ngày càng thâm sâu.

Không bao lâu sau, Khang Vạn Lý đã mua bữa sáng về, hỏi: "Ăn ở đây hay là về ký túc xá?"

Hoa Minh chợt nói: "Vạn Lý, tôi muốn uống sữa đậu nành."

Trên tay Khang Vạn Lý không có sữa đậu nành, cậu không vui nhưng vẫn bảo: "Chờ đấy."

Khang Vạn Lý đi mua vòng mua sữa về, Hoa Minh nhướng mày, lại nói: "Tôi còn muốn ăn bánh ngọt nữa."

Khang Vạn Lý: "..... Muốn ăn sao cậu không nói sớm chứ?"

Không phải đang chơi cậu đấy à?

Tính tình cáu gắt của Khang Vạn Lý lại nổi lên, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Minh. Cậu biết rõ ràng là Hoa Minh cố ý nhưng trừng xong vẫn ngoan ngoãn đi mua. 

Lẽ ra nếu Khang Vạn Lý nghe lời hắn như vậy, chắc hẳn Hoa Minh phải vui mới đúng. Nhưng lông mày của hắn càng ngày càng nhăn, chờ đến khi Khang Vạn Lý về, hắn nhịn không được thở dài một hơi.

Không được rồi.

Thật sự không được rồi.

Hoa Minh thích sự ngây thơ hồn nhiên của Khang Vạn Lý, nhưng tâm Khang Vạn Lý lại mềm như thế, sơ hở vô cùng nhiều, sao hắn có thể yên tâm được chứ?

Hoa Minh tận tình khuyên bảo: "Tôi có vài câu nói với anh, anh nhất định phải ghi nhớ ở trong lòng đấy."

Khang Vạn Lý bị hắn đột nhiên xoay người làm cho khó hiểu: "Cậu nói cái gì? Không phải cậu muốn ăn bánh ngọt sao?"

Hoa Minh mặc kệ bánh ngọt, chỉ nói: "Nếu có người theo đuôi anh, anh nhất định phải báo cảnh sát đó, trên cơ sở là phải đảm bảo an toàn cho bản thân, có thể tìm cơ hội đánh trả lại."

Mặt Khang Vạn Lý đầy dấu chấm hỏi:???

Tên chết tiệt này đang nói cái gì vậy?

Hoa Minh tiếp tục nói: "Nếu hắn cứ dây dưa làm phiền anh mãi không thôi thì anh tuyệt đối không được cậy mạnh bản thân. Đi tìm ba mẹ, tìm giáo viên, tìm bạn học, ai cũng được hết, tốt nhất là phải đi xin sự giúp đỡ của người khác. Tuyệt đối phải đảm bảo rằng không cho người này xuất hiện trong phạm vi sinh hoạt của anh, tránh cho để lại bất cứ tai hoạ ngầm nào đó."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý thốt không nên lời, Hoa Minh vẫn chưa nói xong, hắn nghiêm túc dặn dò: "Đặc biệt không cần phải băn khoăn vì hắn mà mềm lòng, cho đối phương cơ hội tiến đến. Mặc kệ là hắn tốt với anh đến cỡ nào thì anh đều phải bảo trì thái độ lạnh nhạt, từ chối hắn, nghiêm túc từ chối hắn luôn, cứ đánh hắn mắng hắn đuổi hắn đi, đừng cho hắn thấy hắn còn cơ hội."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý nói: "Rốt cuộc là cậu đang làm gì vậy?"

Hoa Minh lo lắng nói: "Tôi đang dạy anh cách làm thế nào để đối phó với biế.n thái, cảnh giác của anh thấp quá."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý vốn chẳng nói nên lời nổi nữa rồi.

Bởi vì cậu đã cạn hết lời rồi, cậu không hiểu tại sao Hoa Minh lại không biết xấu hổ mà nói mấy câu này nữa.

..... Đệt mợ chẳng phải cậu chính là cái tên biế.n thái đó hay sao!?

Có vẻ như Hoa Minh đã nhìn thấu được suy nghĩ của Khang Vạn Lý, không đợi cậu chỉ trích đã giải thích: "Tôi thì không giống."

Khang Vạn Lý: "Không giống chỗ nào!?"

Hoa Minh nói: "Hai chúng ta là duyên trời định, tôi là có mục tiêu rất rõ ràng với anh. Hơn nữa tôi còn đẹp trai, làm chuyện xấu thì dễ được tha thứ."

Khang Vạn Lý: "....."

..... Vậy chẳng phải người nguy hiểm nhất chính là cậu hay sao!!!

Đã vậy thân là biế.n thái, lại còn có mặt mũi đi dạy cậu cái gì mà "bài học ứng biến với biế.n thái"!

Khang Vạn Lý suy nghĩ lại thấy sắp tức tới chết rồi, tính cậu bắt đầu cáu gắt, đá lên chân Hoa Minh một cái.

Hoa Minh lách nhẹ sang bên cạnh để né, không hề tức giận, lại còn tiếp tục tri kỉ mà nói: "Nhất định anh phải nhớ kỹ mấy câu nói đó đấy, gặp phải biế.n thái thì đừng có chiều theo nó."

Khang Vạn Lý: "....."

Im miệng! Mau câm miệng lại đi!

Cậu không hiểu cái vị trí của mình à???

Nếu thật sự lo lắng cho cậu thì tự cút đi đi!

Ngoại trừ Hoa Minh ra thì xung quanh cậu còn có ai là biế.n thái nữa đâu chứ!

Khang Vạn Lý và Hoa Minh vừa đi về ký túc vừa chí choé đánh nhau, không ít học sinh ở căn tin vây quanh xem. 

Từ sau khi hai người ngồi tách bàn với nhau thì vốn chẳng hề thấy được cả hai trong một khung hình. Bây giờ vất vả lắm mới được nhìn thấy, ấy vậy mà vẫn không hợp nhau như cũ, xem ra quan hệ không tốt của hai người trong lời đồn là sự thật rồi! 

Khang Vạn Lý quả nhiên là có thâm thù đại hận với Hoa Minh!

Khang Vạn Lý "đầy thâm thù đại hận" vẫn tiếp tục cuộc sống học tập của mình. Vụ nổ ống nghiệm trong lớp thí nghiệm hoá học không chỉ khiến cho cậu nợ Hoa Minh một ân tình mà còn giúp tạo ra thêm hai học sinh nội trú khác cho trường. 

Từ Phượng do bị gãy chân, không thuận tiện đi đi lại lại nên phải trọ ở trường. Dương Phục vì để chăm sóc cậu ta nên cũng đi theo luôn.

Phòng của hai người này rốt cuộc cũng được sắp xếp ở bên cạnh phòng của Khang Vạn Lý. Trong lúc nhất thời, bên cạnh Khang Vạn Lý đã bị F3 của trường vây quanh rầm rộ. 

Thật sự là..... siêu ghét luôn đó!

Khang Vạn Lý thì ghét muốn chết, bên phía Từ Phượng cũng phải chịu đựng sự khó chịu cực độ. Chuyển nơi ở từ căn biệt thự cao cấp của mình thành căn phòng ký túc xá lớn như thế thì cũng coi như là ổn đi, chủ yếu là bây giờ cậu ta không tự mình đi được, bất kể là làm cái gì cũng phải để Dương Phục ôm đi. 

Ở lại trường cái gì chứ, học hành cái gì chứ? 

Cậu ta xấu hổ gần chết, chỉ muốn tạm nghỉ học mà thôi!

Nhưng tạm nghỉ thì không được, Hoa Minh và Dương Phục đều phải tốt nghiệp trong năm nay, cậu ta không thể học lại một mình được nên chỉ có thể căng da đầu dọn đến ở lại trường. 

Cậu ta nghĩ đi học rất phiền phức, nhưng nếu có thể tiếp xúc với anh Minh nhiều hơn chút thì cũng là chuyện tốt..... Ai mà ngờ ôm suy nghĩ hèn mọn ấy dọn đến ký túc xá, cậu ta lại bị hiện thực vả bôm bốp vào mặt. 

Từ Phượng căn bản là không hề thấy được bóng dáng của Hoa Minh đâu cả!

Vừa tan học là Hoa Minh đã bay ngay đến phòng Khang Vạn Lý, cái tên Khang Vạn Lý kia vẫn cứ bày ra thái độ không vui, biểu cảm cứ kỳ quái. Thế nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh để anh Minh đi vào phòng. 

Từ Phượng bảo Dương Phục bế cậu ta đi rình xem thử. Sau khi bị Dương Phục nhìn bằng ánh mắt cạn lời một hồi lâu thì Từ Phượng cuối cùng cũng được thấy hai người kia đang ngồi yên lặng trên bàn học bài, lâu lâu thì sẽ hỏi nhau vài ba câu. 

Từ Phượng: "......" Đệt!

Đây có còn là anh Minh mà cậu ta biết không vậy!?