Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 1 - Chương 79




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Không kịp quan tâm giày dưới giường nữa, đạp vớ muốn chạy ra phòng ngoài. Sao Nhạc Mặc có thể cho cơ hội, mắt phượng sóng nước mênh mang nhuộm màu tình dục nhiều hơn thường ngày, càng phát ra ánh sáng mị hoặc, môi mỏng khẽ nhếch. Độ cong nhàn nhạt ấy tà mị nhiều hơn thường ngày.

Còn chưa có chạy đến cửa, liền lại chủ động đâm vào trong ngực người ta, vẻ mặt mỗ nam vẫn như cũ, nhưng mỗ nữ bởi vì dây dưa vừa rồi nên gương mặt ửng đỏ, thở khẽ. Buông đôi mắt hạnh không có sụt sắc xuống, ngược lại càng sáng trong hơn. Tướng công, hôm nay ta sẽ để cho chàng biết, cái gì gọi là, nữ nhân không thể trêu vào!

Nhẹ nhếch đôi mắt sáng mềm mại đáng yêu lên, lấn đến gần gương mặt tuấn tú xinh đẹp không gì sánh được kia, vươn cái lưỡi nhỏ thơm tho miêu tả đôi môi mỏng tuyệt đẹp ấy, trong đôi mắt hạnh hơi híp tràn đầy giảo hoạt. Tướng công, cũng đừng trách người ta nhé!

Ham muốn trong đôi mắt phượng càng thêm nồng đậm, nhanh như chớp ôm vai người dời đến bên giường. Không phải nam áp nữ giống như thường ngày, mỗ nữ bá đạo đẩy người ngã trên giường. Đứng ở bên giường, khẽ mở dây áo, sóng mắt giao nhau, câu hồn nhiếp phách.

Ba hồn của mỗ nam đã sớm bị tư thái xinh đẹp này câu đi mất, muốn đứng lên cọ sát lẫn nhau, lại bị đẩy trở về giường.

Trong phòng lò sưởi rừng rực, quần áo vốn đã cởi giống như mùa hè mát mẻ, thân thể mỹ lệ lót dưới sa mỏng, nổi lên xương bướm khẽ ẩn hiện chào mời.

Cởi toàn bộ quần áo ném trên người nam nhân kia, mùi thơm ngát riêng biệt lượn lờ trong phòng, tóc đen rải rác, ánh lên da thịt đẹp như tuyết trong hồ, khẽ phẩy nhẹ tóc đen giống như cành liễu kia, nhiễu loạn xuân tâm ngo ngoe rục rịch ấy.

"Bảo Nhi…" , mắt phượng gợn sóng, khó lạnh nhạt tĩnh lặng như thường ngày nữa. Dung nhan thanh nhã như tiên kinh động, không còn lạnh nhạt nữa, đã thay đổi nhuộm màu dục niệm.

"Tướng công, thiếp thân múa cho chàng xem, như thế nào?" Mắt sáng mềm mại đáng yêu xen lẫn vẻ giảo hoạt, giọng nói êm ái, rung động lòng người, không cách nào cự tuyệt.

Nhạc Mặc đè nén dục niệm nguyên thủy nhất trong cơ thể, chống người lên, gật gật đầu, đỡ trán, che gương mặt nhuốm màu sắc dục lại.

Bảo Nhi buông mắt hạnh xuống trong sóng mắt tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, tự nhiên mà nhàn hạ, hứng thú nồng đậm trong đáy mắt như đóa hoa sắp nở ra. Tướng công à, đây là trừng phạt đối với chàng, chàng hãy hưởng thụ cho thật tốt, đừng phụ lòng một phen khổ tâm của người ta!

Mắt hạnh mênh mông, cánh tay ngọc khẽ giương, tóc đen lưu động. Thân thể mềm mại như cành liễu, sa mỏng tựa như khói, băng cơ ngọc cốt, nhìn quanh lưu luyến.

Mỗ nam đã vô phương nhẫn nại trong xương ngứa ngáy, nơi nào đó ở phía dưới đã sớm dựng lều. Thời cơ đã chín muồi, ngay tại lúc mỗ nam xông tới kia, mỗ nữ khổ sở ngã xuống đất, nước mắt lã chã vịn mắt cá chân.

Một chậu nước lạnh trút xuống đầu, mỗ nam giật mình một cái, ôm lấy người nọ. Tất cả dục niệm đều bị đau lòng lật đổ, trùm quần áo lên cho người ta rồi ôm ra bên ngoài.

"Tướng công, đau chân…." , mỗ nữ làm ra vẻ, hô một đường, mỗ nam cũng vỗ về dỗ dành một đường.

Mỗ nữ vùi ở trong ngực người ta, len lén híp mắt, nhìn đại phu kia kiểm tra. Bởi vì Nhạc Mặc không cho phép đại phu kia đụng chạm, đại phu nhìn mắt cá chân trùm kín mít kia, liên tục toát mồ hôi lạnh.

Đại phu kia nhìn một hồi, khổ sở nói, "Công tử, cái này, cái này kiểm tra không ra được…. "

Trong mắt phượng của Nhạc Mặc xen lẫn vẻ lạnh lẽo, Bảo Nhi cảm thấy rõ ràng nam nhân này đang muốn nổi giận. Lôi kéo vạt áo nam nhân kia nói: "Tướng công, ta không đau."

Trước khi nam nhân kia còn chưa có trở về chỗ, nhảy xuống, sửa lại quần áo trên người, nghênh ngang ra cửa.

Lúc này không trốn, thì đợi đến bao giờ!

Chạy một đoạn, xoay đầu lại, đắc ý hất đầu lên, "Tướng công, để cho chàng biết, chọc tới nữ nhân, kết quả rất tàn khốc, đặc biệt là nữ nhân của chàng đây."

Nhưng khi xoay đầu lại thì nụ cười kia lập tức cứng lại ở trên mặt. Bởi vì mỗ nam không phải đen mặt như bình thường, mà âm trầm lạnh thấu xương hơn trời đông giá rét kia ba phần.

"Bảo Nhi nhà ta quả thật là bản lĩnh!" , cười lạnh như băng hàn, khẽ tăng ngữ điệu, kẻ ngu cũng có thể nghe ra được —— hậu quả rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt mỗ nữ như đưa đám, cắn môi nói: "Cái này vốn không công bằng, sức chàng lớn hơn ta, chàng còn không cho ta trốn à!"

Mỗ nam khẽ cười khẽ nhếch mắt phượng lên, khóe miệng gợn sóng trộn lẫn mùi cổ quái. Bước từng bước thong thả đi về phía nữ nhân kia.

Mỗ nữ lập tức cứng còng, tín hiệu nguy hiểm chất đầy đại não, đáng tiếc, thân thể lại không nhúc nhích được. Choáng nha! Sẽ có một ngày Nhạc Bảo ta nhất định luyện được tuyệt thế thần công, đánh cho tên yêu nghiệt này hoa rơi nước chảy!

Nhạc Mặc giày vò, đó là không thể tránh được. Mỗ nữ lẩm bẩm cả một đêm, mỗ nam vân đạm phong kinh, rất thoải mái.

Hôm sau, bên ngoài tuyết rơi như lông ngỗng, gió lạnh thấu xương như thiết kỵ gào thét, tầng mây vừa dầy vừa nặng chen chút nhau, có chút ngột ngạt hít thở không thông. Trên đất đã sớm tích tụ một tầng tuyết thật dầy, ngói trên mái hiên chất đống tuyết trắng thánh khiết sáng ngời.

Một tiểu tử quần áo cũ rách, ở trong hẻm nhỏ không ngừng nhìn quanh vào trong Phượng Y Các. Đám người lui tới kia, không có mục tiêu hắn muốn, cũng không nóng nảy, rụt cổ một cái, tiếp tục chờ.

Cho đến khi một bóng dáng mỹ lệ ra khỏi Phượng Y Các, trên mặt có chút xám tro lập tức tăng thêm một nụ cười ngây thơ. Đi theo bóng dáng kia đi được một đoạn, cho đến một chỗ thưa thớt mới hiện thân.

"Đông Tử?" , nữ tử xinh đẹp kia có chút tức giận nói, "Trời lạnh như thế này, tại sao ngươi còn chạy tới đây. Còn mặc ít như thế!"

Đứa bé kia thấy vẻ mặt ân cần đó, gương mặt khẽ ửng hồng, không tự chủ gãi gãi đầu.

Nữ tử kia nhìn quanh bốn phía một vòng, chỉ vào một quán ăn nhỏ bên cạnh ra hiệu đứa bé kia đi theo qua. Hai người một trước một sau vào quán ăn nhỏ đó.

"Bà chủ…" , đứa bé kia vừa định mở miệng, liền bị nữ tử cắt đứt, "Uống chút nước nóng trước cho ấm, không vội."

Trong đôi mắt trong suốt của đứa bé kia nhuộm đầy ngọt ngào, nâng nước nóng trước mặt lên uống, suýt nữa bị phỏng, nữ tử khẽ nhếch khóe miệng cười.

Đứa bé kia nhanh chóng buông cái ly xuống, kể lại toàn bộ tình hình quan sát được trong mấy ngày qua. Trong mắt tữ tử xinh đẹp hiện lên vẻ đùa giỡn, đưa tay vuốt ve thành ly ấm áp kia, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt ý vị sâu xa.

Gần đây phần lớn là Nhạc Mặc cùng Ngô Hữu Chi đi khắp nơi tuần tra, đây cũng là Ngô Hữu Chi chủ động mời, Nhạc Mặc lạnh nhạt thuận theo.

Hai người ngồi xe ngựa, đến một thôn mới đặt mua, tất cả phòng ốc đều thống nhất dùng cỏ sậy xây dựng đơn giản, bên ngoài mọi người bận rộn đang bao trùm giấy dầu phía trên phòng ốc kia. Thấy Ngô Hữu Chi dẫn Nhạc Mặc tới đây, mọi người lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu bái lạy.

Nhạc Mặc khẽ gật đầu, mắt phượng sâu thẳm nhìn về phía tuyết trắng trên phòng ốc đứng sừng sững kia, khẽ gợn sóng. Ngô Hữu Chi thấy vẻ mặt Nhạc Mặc lạnh nhạt như thường, trong lòng dao động không thôi, chẳng lẽ làm sai, ông ta cũng không thèm để ý những điêu dân này? Vẻ mặt trên mặt như thường, đôi mắt khôn khéo treo lên nụ cười sáng chói khác thường, ra hiệu cho người quỳ trên đất đứng lên.

Hơi khom người, đến phía sau Nhạc Mặc nói, "Đại nhân, những thứ này tất cả đều là xây cho thôn dân Đào Sơn Thôn. Vì khen thưởng bọn họ kính trọng với Ngô Hoàng, đặc biệt xuất bạc từ chi tiêu hàng ngày trong huyện nha chúng ta, xây những phòng ốc này cho bọn họ." Khóe mắt nhìn chăm chú vào vẻ mặt người bên cạnh, nhưng mà, vẫn lạnh nhạt yên lặng như cũ.

"Ngô đại nhân săn sóc bách tính, là phúc của dân chúng Đào Huyện, ngày khác, Bổn quan dâng sổ con, chắc chắn bẩm rõ với hoàng thượng. Nghĩ đến, Ngô đại nhân chắc chắn trở thành điển phạm cho bách quan học tập, được hoàng thượng trọng dụng" , giọng nói lạnh nhạt, không hiện rõ cảm xúc, nhưng làm cho người nghe được, tâm tình rất thoải mái.

Trong lòng Ngô Hữu Chi hân hoan, tâm tình kích động khó có thể áp chế, liên tiếp bái tạ. Pháp luật Lan Khải, các quan chức bên dưới, nhất định phải là từ quận thủ trở lên mới có tư cách trình sổ con cho hoàng thượng. Đây cũng là lý do tại sao, lúc trước Ngô Hữu Chi ra sức lấy lòng Cảnh Vương Phủ, đáng tiếc bị ăn nhiều lần bế môn canh. Hiện tại Nhạc Mặc xuất hiện, đây cũng là một cơ hội rất tốt. Chỉ cần Nhạc Mặc bắc cầu cho ông ta, như vậy, ông ta cũng sẽ cách triều đình kia không xa.

Trong mắt phượng lạnh nhạt lưu chuyển ý cười nhợt nhạt, trên sợi lông áo khoác màu xám tro nhuộm từng mãnh trắng noãn. Mi mắt khẽ chớp, che giấu suy tính trong đáy mắt.

Thôn dân đứng ở trong tuyết, trên mặt cụp xuống đều treo nụ cười thỏa mãn. Bọn họ biết, chỉ cần vị đại nhân tuấn mỹ này tới, Ngô đại nhân sẽ đại phát từ bi, cho bọn họ gạo bột mì và tiền bạc.

Cuộc sống đối với bọn họ mà nói, chỉ cần còn sống là được. Đau khổ trong quá khứ đã nhanh chóng bị lu mờ bởi phòng ốc có thể đủ che lạnh đụt mưa, bọn họ muốn, chỉ đơn giản như vậy. Trong mắt hạnh hơi híp lại tăng lên cảm xúc khác thường, trong lòng tăng thêm vẻ ngưng trọng, những thứ này, cũng cần hắn để ở trong lòng, nếu, nàng muốn.

Lúc Bảo Nhi đi Lý Ký tìm Lý Tuyết Diên, nữ nhân kia đã không kịp chờ đợi đi trước. Bất đắc dĩ vuốt vuốt lỗ tai có chút buốt lạnh, thật là trọng sắc khinh bạn!

Còn nhớ mấy ngày trước, lúc nàng dẫn Lý Tuyết Diên đi, Lý Tuyết Diên kích động gần như muốn chết. Thượng Quan Dực phản ứng lạnh nhạt, có thể trong lòng oán giận, ngây ngẩn một ngày cũng không nói chuyện với các nàng.

Lý Tuyết Diên bận trước bận sau suốt một ngày, Bảo Nhi chưa từng nhìn thấy nàng ấy nhiệt tâm như vậy, nếu không phải Thiên Danh nói thuốc của Thượng Quan Dực cần nắm chắc độ lửa cho tốt, thì nàng ấy cũng muốn phụ trách nấu thuốc luôn rồi. Đây là uy vũ của vị Thiếu chủ tử Lý Ký kia sao? Xem ra, có lúc nam nhân, thật sự là độc dược, đặc biệt là mỹ nam.

Trong đầu không tự chủ hiện lên yêu nghiệt kia của nhà mình, ánh nến đung đưa kia, dây dưa không ngủ không nghỉ, trên người lập tức rùng mình. Ai oán vỗ vỗ ót, đều là háo sắc gây họa!

Nghĩ đến thái độ tránh còn không kịp kia của Thượng Quan Dực đối với Lý Tuyết Diên, Bảo Nhi cảm thấy còn cần thiết đi qua một chuyến nữa. Thế công của nha đầu kia có chút mãnh liệt, sợ là Thượng Quan Dực sẽ cố hết sức kháng cự, đối với chuyện bồi dưỡng tình cảm sẽ rất bất lợi.

Chờ đến lúc Bảo Nhi đến tư trạch của Thượng Quan Dực thì Thiên Danh đang vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa phòng bếp quạt tiểu lò. Bảo Nhi ném quả cầu tuyết chơi đùa trong tay ra, "Tại sao lại dời lò tới cửa vậy? Ngươi không sợ lạnh à?"

Thiên Danh nghe thấy giọng nói kia, lập tức chuyển từ bi sang hỉ, ném cây quạt xuống tiến lên đón. Bảo Nhi đối với hắn mà nói, đó chính là so với thần tiên còn thần tiên hơn!

"Phu nhân, cuối cùng người cũng tới, đã quăng ba chén rồi, " Thiên Danh nghẹn khuất chỉ chỉ vào bên trong, mừng rỡ lại bị vẻ mặt u sầu này bao trùm rồi.

"Ngươi để xuống! Cút!"

Bảo Nhi mới vừa bước vào đã bị tiếng rống giận dữ này trấn áp, vẻ mặt vốn bình tĩnh cũng đã nhuộm đầy mây đen. Thở ra một cái, đi vào.

Hai người cùng nhau liếc về phía màn cửa, thấy người đi vào là Bảo Nhi. Lý Tuyết Diên vẻ mặt uất ức đau khổ chạy tới, Thượng Quan Dực thu lại vẻ mặt giận dữ, xoay qua bên khác.

"Bảo Nhi, hắn hung dữ với ta…" , Lý Tuyết Diên ngạo kiều chỉ vào nam nhân hơi khép mi mắt tố cáo với Bảo Nhi. Bảo Nhi kinh dị liếc vẻ mặt ‘ mảnh mai ’ kia một cái, từ khi nào nàng ấy đã làm kiêu như vậy? Khóe mắt liếc về phía nam nhân vẫn bình tĩnh kia, lại thu hồi ánh mắt nhìn nữ nhân đang nằm ở trong ngực nàng một cái.

"Tỷ đi mua cho ta bốn xâu kẹo hồ lô tới đây, " Bảo Nhi nhàn nhạt nói, đẩy người trong ngực ra.

Lý Tuyết Diên lập tức không vui, con mắt tròn vo nhìn chằm chằm, thật giống như nàng vừa đi, là Bảo Nhi có thể ăn sạch nam nhân trên giường nhỏ kia.

"Tỷ làm người ta phát bực rồi, tỷ không dụ dỗ à! Hắn thích, nếu tỷ không đi, tự gánh lấy hậu quả." Khẽ nhếch đuôi mắt lên, đến gần bên tai nữ nhân kia, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được nói.

Lý Tuyết Diên lập tức xụi lông, liếc mắt nhìn người trên giường nhỏ kia, hung hăng liếc Bảo Nhi một cái, đi ra ngoài.

Không điều nàng ấy đi, thuốc này sợ rằng Thượng Quan Dực không muốn uống. Trên đất tất cả đều là mảnh sứ vỡ, nước thuốc đen sẫm văng đầy đất. Bảo Nhi cẩn thận giẫm lên chỗ sạch sẽ, đi vào. Tự mình ngồi xuống đối diện giường nhỏ, thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân thủ phạm không được tự nhiên kia.

Vẻ mặt Thượng Quan Dực khá hơn trước kia nhiều, không tái nhợt giống như hôm nàng mới tới, ít nhất gương mặt lõm xuống kia đã hồng nhuận không ít.

Lúc này cuối cùng Thiên Danh cũng nấu xong thuốc kia, đây đã là chén thứ tư rồi, cũng không nên quăng nữa nha! Than củi trong nhà sắp bị đốt sạch hết rồi.

Bảo Nhi nhận lấy chén Thiên Danh đưa tới.

Thiên Danh thấy vẻ mặt thiếu gia không có kéo căng như vậy nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lui xuống.

Bảo Nhi khuấy nước thuốc trong chén, muỗng sứ va vào thành chén kia, phát ra âm thanh thanh thúy.

"Nàng biết ta tránh nàng ta còn không kịp, tại sao còn dẫn nàng ta tới đây?", vốn là giọng chất vấn, nhưng khi chạm phải khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ kia lại mềm nhũn ra, mang theo vẻ nũng nịu.

Bảo Nhi thản nhiên nhìn hắn một cái, tiếp tục đảo thuốc trong chén nói, "Bây giờ bên ngoài rất trơn, tự ta đi bộ cũng không vững, có người đỡ ta, ta sẽ không té."

"Nàng bị té?" , vẻ mặt người nọ không còn lạnh nhạt, có chút khẩn trương chống người lên, chăn cừu theo thân thể, tuột xuống.

Bảo Nhi vội vàng kéo chăn cừu kia lên, lúc thu tay về lại bị một đôi tay hơi lạnh nắm lấy. Trong ánh mắt bình tĩnh không có trêu đùa như trước kia, có chút trong trẻo lạnh lùng phức tạp nhìn đôi tay nắm lấy nhau kia.

Thượng Quan Dực lập tức buông lỏng tay, đáy mắt thoáng hiện vẻ đau đớn lẳng lặng lướt qua, như tàn cúc kiêu ngạo đầu cành, thất lạc đóng băng ở trong trời đông giá rét.

Nàng quan tâm hắn, nhưng chỉ là quan tâm giữa bằng hữu. Nàng sẽ không cho hắn bất kỳ mơ mộng nào vượt ra ngoài tình bằng hữu, lần đầu xem như là trấn an hắn, về sau không có nữa. Đối với loại tình cảm phức tạp này, nàng phải quả quyết. Dung túng, chỉ hại hắn thôi, sau này hắn sẽ có hạnh phúc của mình, chỉ có điều không phải là cùng với mình.

"Uống thuốc, " giọng nói êm ái, xoa nhẹ buồn bã trong lòng Thượng Quan Dực. Chỉ là người nọ vẫn khó chịu không muốn đưa tay nhận chén.

"Có uống hay không?" , giọng điệu mang theo tức giận, cứ thế trấn áp nam nhân kia.

Thượng Quan Dực thành thật nhận lấy chén, liếc Bảo Nhi một cái, ngửa đầu uống cạn.

Vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Bảo Nhi lại khôi phục vẻ điềm tĩnh, đáy mắt buông xuống, xẹt qua một chút ý cười. Thật ra Thượng Quan Dực cũng thật đáng yêu, chỉ có tính tình hơi lớn một chút, những mặc khác đều tốt. Nghĩ đến nữ hán tử kia đến trước mặt người ta thể hiện ra bộ dạng mảnh mai, trong lòng thầm sảng khoái.

Ngày qua ngày như trục bánh xe lặng lẽ trôi qua, chỉ là, không còn bình yên nữa, sóng ngầm mãnh liệt đang dần nổi lên.