Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 2 - Chương 9




Cửa hàng chính Phượng Y Các, cộng thêm hai cửa hàng ở phố Hoa Thanh, ba cửa hàng ở phố Hoa Dương, một ngày cũng khó bán ra một bộ quần áo.

Người được phân quản năm cửa hàng kia muốn tìm bà chủ bàn bạc, nhưng lại sợ chạm đến chân mày bà chủ. Đành phải đợi ở trong cửa hàng chính, không phải ngồi chơi thì chính là nhìn về phía quần áo trên từng chiếc giá áo ngẩn người. Bọn họ đều không hiểu, tại sao bà chủ hành động gì cũng không có. Dựa theo tính tình của bà chủ, hẳn là đã sớm sắp xếp mỗi người bọn họ đi làm việc.

Có lẽ lần này, bà chủ thật sự không có cách nào, mới có thể mặc kệ phát triển. Trong lòng mọi người rất bực bội, vắt óc tìm mưu kế muốn nghĩ ra biện pháp, nhưng một chút đầu mối cũng không có. Bọn họ đúng thật là làm ăn với Lãm Nguyệt Lâu, xác thực mấy chiếc quần áo đặc chế của Lãm Nguyệt Lâu kia chính là xuất phát từ Phượng Y Các của bọn bọ. Không thể nào giải thích.

Mỗi người đều phiền muộn làm tổ ở trong góc, trong lòng nôn nóng muốn ra chút lực, nhưng không tìm được phương pháp, không biết ra như thế nào.

Trên lầu, mỗ nam yêu mị đang nằm ở trên cái đùi mềm mại kia của mỗ nữ, an nhàn xem quyển sách trên tay. Mỗ nữ chỉ có thể dựa vào thành chắn của tiểu sạp bên cạnh, đàng hoàng ngồi.

Nàng bị yêu nghiệt này giằng co cả đêm, mỗ yêu nghiệt luôn kêu đầu lưỡi đau, cần xoa dịu, nàng còn có thể như thế nào, liền hiến thân trấn an thôi! Ngẫm lại đã cảm thấy nghẹn khuất, thật muốn nhổ một bãi nước miếng lên trên gương mặt yêu mị kia cho hả giận.

Vừa mới nghĩ, mắt phượng của nam nhân kia lập tức nhếch lên, trong mắt hiện lên u ám. Thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Bảo Nhi vội vàng thu hồi ý định này lại, thẳng sống lưng lên, mắt cười như trăng rằm, nịnh hót bắt đầu bóp vai cho người ta. Trong lòng bỗng nổi lên cơn gió lạnh, nam nhân này, tuyệt đối tmd biết thuật đọc tâm!

Nhạc Mặc hạ mí mắt xuống, ném cuốn sách qua bàn thấp, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói: "Kế hoạch kế tiếp của nàng là gì? Phố Hoa Thương?"

Bảo Nhi vừa định đắc ý một phen, liền bị nam nhân kia tiêu diệt. Bĩu môi không vui gia tăng sức lực, ta bóp, ta bóp, ta bóp chết chàng!

Nhạc Mặc hoàn toàn không để ý, nheo mắt phượng lại, lười biếng nói, "Muốn lấy được khế đất phố Hoa Thương, thì đấm bóp tốt cho gia."

"Khế đất ở chỗ của chàng?" , mỗ nữ kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn. Nàng cũng đã tra xét, năm đó phố Hoa Thương bị bỏ hoang, Ngô Hữu Chi cũng không có khế đất, làm sao hắn có?

Bảo Nhi hồi thần lại, lập tức cười tươi như hoa, thả nhẹ sức lực, bóp bóp hỏi, "Tướng công, chàng cảm thấy như thế nào?"

Nhạc Mặc khép mắt lại, nhàn nhạt nói, "Không tệ."

Mỗ nữ vô cùng ra sức, giọng nói mềm mại, độ ngấy có thể so với mật đường kia, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tuyệt mỹ ấy, vô cùng hoàn mỹ, không có gì bất ngờ."Tướng công, người ta muốn!"

"Tối hôm qua gia ăn no rồi, đừng quyến rũ như vậy, vô dụng." Mỗ nam không chút hàm hồ nào nói, giọng nói nhàn nhạt tuyệt đối nghiêm chỉnh.

Mỗ nữ lập tức trợn tròn mắt, ngẩn người, cmn!

Vội giải thích, "Tướng công, người ta không phải ý này."

"Hửm? Ý này?" , mắt phượng hơi khép khẽ nhếch, môi mỏng kéo ra một độ cong cười như không cười, ý vị sâu xa.

Bảo Nhi trừng trừng mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn ấp úng, lại không biết làm sao đáp lại, sắc mặt rối rắm, rất là mê người.

Nhạc Mặc mở mắt phượng, trong mắt chứa đầy trêu đùa, thẳng người lên, kéo nữ nhân kia vào trong ngực, nâng gương mặt trắng nõn kia lên. Vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói nghiêm trang nói, "Nếu phu nhân muốn như thế, vi phu nhất định thỏa mãn". Khom người xuống, chụp lên môi anh đào kia, trằn trọc quấn quít.

Bảo Nhi sững sờ một hồi lâu, hồi thần lại, lập tức nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang dính vào trên mặt mình kia.

Mỗ nam hơi nhíu mày, lạnh lùng nói, "Nhắm mắt!" Gia tăng lực đạo bên hông.

Không nhắm! Nhất định không nhắm! Mắt hạnh kia nhìn chằm chằm.

Nhạc Mặc buông lỏng môi anh đào kia ra, chống lại con ngươi tràn đầy tức giận kia, tăng tông giọng lên nói: "Còn muốn khế đất không?"

Lạch cạch, chuyển biến một trăm tám mươi độ, mắt sáng của mỗ nữ lập tức tràn đầy vui vẻ, khóe miệng nhếch cao, trong vẻ làm bộ làm tịch lộ ra mấy phần thành ý.

Cái miệng nhỏ nhắn lập tức dẩu lên, cọ cọ trong ngực kia, giọng nũng nịu nói: "Tướng công, chàng không thương Bảo Nhi sao?" Đôi mắt nhỏ làm ra vẻ đáng thương, thật sự có thể khiến người ta sinh ra thương xót.

Lông mi dài của Nhạc Mặc trải rộng, trong mắt mang theo vẻ thản nhiên, khi nhìn kỹ thì có thể thấy cưng chiều nồng đậm kia. Nhóc dở hơi này của nhà hắn thật là!

Bảo Nhi thấy vẻ mặt thản nhiên của Nhạc Mặc, không có phản ứng đặc biệt gì. Trong lòng từ từ nổi lên, xem ra, phải hạ đòn sát thủ rồi. Nũng nịu níu lấy vạt áo trắng thuần kia, chu cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nói dông dài, "Gần đây tướng công không thương ta, còn hung dữ với người ta như vậy…."

Nghe lời nói dông dài này, khóe môi mỏng khẽ co quắp, trong mắt phượng khẽ gợn sóng. Không đối với nàng như thế, sợ là trong đầu nhỏ của nàng sẽ không nhớ tới ta. Khẽ thu đáy mắt, mang theo vẻ quả quyết. Bảo Nhi, nàng cũng phải học yêu ta.

Mỗ nữ liếc trộm gương mặt tuấn tú kia, sửng sốt không tìm được một nơi lộ ra chút xúc động. Không vui dùng sức níu lấy vạt áo kia, quần áo vốn ngay ngắn sớm đã bị nàng khuấy phân tán ra."Có phải chàng coi trọng tiểu tức phụ nhà nào rồi không?". Mắt hạnh lập tức tức giận trừng trừng, chống lại cặp mắt trong suốt kia.

Mắt phượng ngưng lại, nhìn vạt áo trước bị phân tán của mình, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Cái này xem ra, tối hôm qua vi phu không thể thỏa mãn nàng, nên mới làm cho Bảo Nhi nhà ta nóng vội khó dằn nổi như thế."

Bảo Nhi cũng không ngốc, việc chính còn chưa có làm xong đâu, sao có thể cứ như vậy đưa mình vào miệng cọp! Vội vươn tay chặn lại môi mỏng muốn kề đến gần, "Tướng công, ừhm…" không ngừng ngún nguẩy.

Nhạc Mặc cũng không trêu chọc nàng nữa, nằm tựa vào trên giường, hơi nhấc đầu, mắt phượng híp lại nói: "Xem biểu hiện của nàng đi!"

Trái tim chứa đầy lửa giận của mỗ nữ trở lại yên tĩnh, ta nhịn!

Hai ngày nay Phố Hoa Thương rất khác với thường ngày.

Hai ngày nay có rất nhiều nữ tử xinh đẹp quần áo bình thường đi ngang qua, xuôi theo bên kia đường, cho khất cái rất nhiều tiền bạc. Phần lớn người từ bên cạnh đi ngang qua đều rất buồn bực, những cô nương này nhìn quần áo cũng chỉ là người nhà bình thường, tại sao có thể không tiếc cho khất cái nhiều tiền như vậy.

"Ồ? Đó không phải là Tiểu Điệp của Lãm Nguyệt Lâu sao?" Không biết nam nhân phong lưu nào nói ra một câu như vậy, rất nhiều người bên cạnh đều trầm ngâm đưa mắt nhìn sang. Không ít thường đi nơi đó, nhìn kỹ lại, đúng thật đều là người quen cũ.

Mọi người rất quen thuộc Lãm Nguyệt Lâu kia, gần đây đã hại Phượng Y Các thê thảm. Ngược lại mọi người không ngờ, nơi bẩn thỉu đó vậy mà cũng có người thiện tâm như thế, trong lòng đều hiện lên một chút cảm xúc không biết tên, không ghét bỏ giống lúc trước vậy.

Mấy ngày liên tiếp, vẫn y như thế. Những cô nương kia chênh lệch rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, không có nhiều son dầy phấn, không có ăn mặc lỏa lồ, chỉ có điềm tĩnh đạm mạc. Giống như hoa cúc dại trong ruộng đồng yên lặng nở kia.

Trong lòng mọi người bỗng nhiên xúc động, không còn vẻ khinh thường kia nữa, trầm mặc nhìn xem.

Một lão bà bà nhận được tiền từ trong tiếng nghị luận của mọi người đã biết thân phận của những cô nương này, nhìn lên cô nương mới vừa đứng dậy trước mặt, không nhịn được mở miệng nói:"Con à, con là người bản xứ sao?"

Cô nương kia cười nhạt lắc đầu nói, "Trong thôn xảy ra lũ lụt, phụ mẫu huynh đệ đều không còn, đi theo dân chạy nạn mới tới Đào Hoa Trấn, đã ở lại nơi này năm năm rồi."

Chung quanh đi ngang qua, nghe lời nói thản nhiên của cô nương kia, trong lòng đều nổi lên chua xót. Ở thế đạo này, một nữ hài tử mồ côi, lựa chọn phương thức như thế nuôi sống mình, thì có lỗi gì? Nếu không phải bị bức bách, thì có ai muốn bán thân thể đâu, chẳng qua chỉ là vì sống sót.

Họ đang nuôi sống mình, đồng thời vẫn có thể nghĩ đến đi trợ giúp những người cùng khổ kia. Cử chỉ này, những người gọi là thượng đẳng như bọn họ có thể làm được hay sao? Bọn họ không có tư cách đi phê phán, đi chỉ trích. Trong lòng không khỏi thầm sinh khâm phục, rất nhiều người rối rít noi theo, móc tiền lẻ trong túi ra, đưa cho những người cùng khổ ngồi ở bên đường kia.

Hiện tại Phố Hoa Thanh nghiễm nhiên thành một phong cảnh xinh đẹp, đủ loại nhân vật rối rít tiến về phía trước. Rất nhiều thổ hào vì biểu lộ lòng nhân nghĩa của mình, khẳng khái ra tiền. Dân chúng bình thường, không có bao nhiêu tiền bạc, cũng đều tận lực giúp đỡ trong khả năng của mình cho chút bánh màn thầu cùng thức ăn. Vốn là nơi bỏ hoang, nhưng ở nơi trời đông giá rét này, lại sinh sôi sức sống bừng bừng.

Xế chiều hôm đó, Đào ma ma lại dẫn theo mấy cô nương tới Phố Hoa Thương, cho những người nghèo kia chăn bông rất cần kíp. Mọi người lại một lần bị rung động, đều nói kỹ nữ vô tình, nhưng bây giờ bất kể bọn họ như thế nào cũng thua kém các kỹ nữ này rồi. Ai vô tình? Ai có nghĩa? Vừa nhìn liền biết.

Gần tối Ngô Hữu Chi mới từ Đào Sơn Thôn trở lại, nghe nói tình hình Phố Hoa Thương mấy ngày nay. Ngay cả kỹ nữ cũng khẳng khái giúp đỡ những khất cái kia, vậy đứng đầu một huyện như ông ta sao lại có thể bàng quan, thờ ơ ngồi nhìn chứ!

Nghĩ đến tiền đồ sau này, đây cũng chính là một cơ hội thu mua lòng người. Không có ngừng nghĩ, dẫn theo sư gia cùng hai thị vệ liền ‘ phong trần mệt mỏi ’ đi tới Phố Hoa Thương.

Vẻ mặt hòa ái, thần thái dễ thân cận."Bổn quan đã sớm bận tâm lo lắng nơi này, nhưng mấy ngày nay bận chuyện Thọ Từ củaThánh thượng, không có thời gian chú ý đến, là Bổn quan thất trách. Bổn quan ở nơi này nhận lỗi với mọi người, kính xin mọi người lượng thứ nhiều hơn!" Nói xong một chặp, đám người cũng không có phản ứng gì.

Ai không biết, quan phụ mẫu chúng ta, vì lý do chuẩn bị lễ thọ cho hoàng thượng, vơ vét của cải vô độ; ai không biết, quan phụ mẫu chúng ta, vì Thọ Từ hoàng thượng đuổi dân chúng ra khỏi thôn, ngủ ngoài đồng không mông quạnh.

Ngô Hữu Chi cười đáy mắt xẹt qua vẻ u ám, ngay sau đó tự mình nâng giọng lên nói: "Mọi người không cần lo lắng hôm nay bổn quan tới nơi này, chính là muốn giải quyết vấn đề cho mọi người. Bổn quan muốn cho tất cả mọi người có thể có ngày tết bình yên. Mọi người có cần gì, cứ việc nói ra, Bổn quan nhất định tận lực thỏa mãn mọi người!"

Trong đám người lập tức bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, lúc này một thanh niên mặc áo nhỏ cũ rách nói, "Vậy đại nhân có thể cho chúng ta tiền vốn làm ăn, để chúng ta ở Phố Hoa Thương này làm ăn buôn bán nhỏ, nuôi sống mình hay không? Chờ kiếm được tiền, chúng ta sẽ trả lại tiền cho đại nhân. Được không?"

Mọi người rối rít nhìn về phía người thanh niên mới vừa nói lời ấy, bộ dạng cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi gầy còm, nhưng ánh mắt lại đen nhánh sáng ngời. Mọi người lại quay lại nhìn về phía Ngô Hữu Chi, rất nhiều người đều khẽ thở dài, lời nói ra cũng chỉ để lừa gạt đám người đáng thương kia mà thôi.

Ngô Hữu Chi vẻ mặt thân thiện cười, đáy mắt khẽ nổi sóng. Ông ta vốn cho rằng đám ăn xin này tối đa cũng chỉ muốn chút bánh màn thầu, đệm chăn mà thôi, không ngờ còn muốn tiền làm ăn. Nâng mắt quét một vòng, cười to nói, "Đương nhiên có thể! Người đâu, lấy ngân phiếu tới."

"Chỉ cần mọi người nghĩ xong, có thể đến huyện nha tìm ta, ta bỏ tiền ra cho các ngươi làm ăn. Sau này Phố Hoa Thương này, đặc biệt để lại cho các ngươi!" Nói xong cực kỳ khí phách, thể hiện hình tượng quan phụ mẫu cực kỳ vẻ vang.

Đám người lập tức vui mừng, người nói ra những lời ấy dẫn đầu quỳ xuống dập đầu cho Ngô Hữu Chi. Những người xem náo nhiệt rối rít ném sự tôn kính về phía Ngô Hữu Chi, quỳ xuống theo tiểu tử kia.

Trong lòng Ngô Hữu Chi cực kỳ vui sướng, cười liên tục bảo bọn họ đứng lên.

Bảo Nhi ngồi ở hậu đường, sau khi nghe tin tức Đỗ Quyên mang về, uống một hớp nước ấm trong chén kia, nước này tăng thêm một phần mùi vị hơn thường ngày, nụ cười vẫn sáng chói.

Hôm sau, Phượng Y Các đã khôi phục đông như trẩy hội như trước kia. Khách lui tới như dệt cửi tăng nhiều hơn trước kia.

Sau khi Nhạc Mặc từ bên ngoài trở về, thì thấy nữ nhân kia đang vùi ở giường nhỏ viết vẽ cái gì đó. Nàng cuộn tròn thân mình, trên người đang đắp chăn mỏng, dưới đầu gối kê một tấm ván gỗ, đang cầm cây bút nhỏ viết vẽ trên giấy Tuyên Thành trên ván gỗ.

"Bốp bốp, " một loạt tiếng vỗ tay truyền đến.

Bảo Nhi từ trong bản vẽ kia ngẩng đầu lên, thấy nam nhân đó trở về, lập tức đặt tấm ván gỗ qua một bên, nhảy xuống giường. Yêu nghiệt kia trở lại, nàng phải biểu hiện thật tốt, bằng không khế đất không còn tin tức.

Thân trên nữ nhân kia mặc một chiếc áo lụa màu xanh lá, thân dưới cũng chỉ mặc một cái quần đơn. Nhạc Mặc khẽ chau mày, lập tức ôm người trở về giường, đắp chăn mỏng lên.

Giọng nói nhẹ nhàng, "Sao mặc ít như vậy?"

Bảo Nhi lập tức vòng ôm cái cổ kia, bỉu môi nói, "Trong phòng rất nóng, ta còn đang đắp chăn mỏng nè, không lạnh chút nào." Con ngươi óng ánh, trong suốt sáng ngời, giống như ngọc bích kia.

Nhạc Mặc vê nắn cái tay mềm yếu không xương kia, không có cảm thấy lạnh lẽo, lúc này chân mày mới giãn ra.

"Tướng công, sao chàng trở về sớm vậy, không phải đi sắp xếp công việc sao?" Giọng nói mềm mại giống như chồi non mùa xuân, chạm đến đáy lòng nhộn nhạo một trận.

Bàn tay trắng thuần vén chặt chăn mỏng trên người cho nàng, mắt phượng khẽ nhếch, "Đương nhiên là vi phu trở về chúc mừng phu nhân, kế một mũi tên trúng ba con chim của phu nhân quả thật khiến vi phu nghiêng người bội phục không dứt." Môi mỏng uốn lên một độ cong vô cùng tà mị, trong giọng nói cũng lộ ra một chút tùy ý. Có thể thấy được, nam nhân hứng thú rất cao.

"Ha ha, nhưng, Bảo Nhi muốn hạ con chim điêu to tướng công này xuống, không biết ý tướng công như thế nào?" Tiếng cười như chuông bạc, thanh thúy nghe bùi tai. Móng vuốt nhỏ không đứng đắn vỗ về gương mặt tuấn mỹ kia.

Cơ thể mềm mại kia dán chặt vào thân mình, lửa dục không có lý do nổi lên. Mắt phượng tà mị kia tỏa ra nhiều đốm lửa nhỏ, môi mỏng chứa nụ cười nhạt ý vị thâm trường, giọng nói khẽ nâng lên nói: "Vậy thì xem bản lãnh của phu nhân!" Bàn tay đã nhân cơ hội bắt đầu sờ soạng ở trên thân thể có lồi có lõm kia, xoa nhẹ tạo nên cơn sóng nhiệt.

"Hôm nay, sẽ trói chàng lại như thế nào?" Mắt sáng như sao, ánh mắt lúng liếng đưa tình, bộ dạng thướt tha quyến rũ tự nhiên thiên thành.

"Vi phu mỏi mắt mong chờ!" Bàn tay lướt qua áo mỏng kia, xúc cảm mịn màng làm cho tâm thần người nhộn nhạo.