Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 2: Phó Bắc Đình




Anh là Phó Bắc Đình, người độc lập tài chính từ rất sớm, chủ tịch tập đoàn NUT, một tập đoàn lớn khiến ai cũng phải kiên dè nhưng với độ 32 tuổi hiện tại vẫn chưa có vợ, chưa có cháu cho bà ẵm bồng khiến bà anh không khỏi lo lắng.

Anh có một bí mật, là anh không hề thích phụ nữ đúng hơn là chán ghét.

Phó Bắc Đình sở hữu một chiều cao vượt trội với thông số là một mét tám tám, cơ thể lại săn chắc với chế độ tập luyện đều đặn, gương mặt mang theo sự sắc lạnh, lãnh đạm nhưng ngũ quan đó khiến người khác phải điêu đứng.

Hôm nay vốn dĩ muốn cùng người bạn là Lịch Dương, một ông chủ quán rượu, đi uống một chút nhưng người bạn này lại lái xe đưa anh đến bệnh viện. Bắc Đình cũng đủ hiểu nguyên do, bởi người bạn này của anh đang theo đuổi một vị bác sĩ ở đây.

Anh cũng không muốn tham gia vào việc tán tỉnh của bạn mình mà chỉ theo phía sau, cậu bạn mở cửa đi vào, anh cũng bước tới nhưng ai ngờ lại bị một cơ thể nhỏ nhắn nào đó đụng phải mà còn ngất luôn trong vòng tay của anh.

Gương mặt ấy làm cho anh phải đứng hình vài giây, bàn tay đang giữ ở eo lại càng siết chặt hơn và cũng muốn được đặt ở đấy lâu hơn. Người này thật sự quá ốm rồi nhưng gương mặt lại phúng phính đáng yêu vô đối.

Vị bác sĩ bên trong cũng vội vàng chạy ra đỡ người con trai ấy đi. Anh lại vô tình nhặt được một tờ giấy khám bệnh lên, những dòng chữ trong ấy khiến anh không khỏi kinh ngạc.

Trong căn phòng bệnh sang trọng, sạch sẽ với đầy đủ thiết bị hiện đại. Nhạc Ninh mặc bộ trang phục bệnh viện màu xanh nhạt quen thuộc, cậu đang nằm trên giường bệnh và được truyền nước biển.

Phía đối diện lại là Phó Bắc Đình, đang diện một cái áo sơ mi xanh dương đậm màu, tay áo được xắn lên phối cùng quần tây đen và đi giày da. Anh cầm trong tay sấp hồ sơ liên quan đến người tên Nhạc Ninh kia.

Tất cả mọi thứ anh đã cho người điều tra rõ ràng từng chút một về con người trước mặt này. Cũng không có gì quá đặc biệt nhưng khá phù hợp.

Cậu thiếu niên cũng dần hồi phục lại ý thức, ánh mây mờ trước mặt cũng dần được mở ra. Chưa kịp tỉnh táo thì người xa lạ trước mặt đã nói một đóng thứ làm cậu ngơ ngác nào là sinh con, nào là hợp đồng hôn nhân, cậu có tiền...



Chàng trai không khỏi nhăn mặt trước lượng thông tin vừa được tiếp nhận. Cậu khó khăn chống tay muốn ngồi dậy thì anh lại vội vàng đi đến đỡ cậu. Cử chỉ của anh thật nhẹ nhàng làm sao, cậu cũng có ít giây để ngắm nhìn khuôn mặt đó:

- Chú nói linh tinh gì vậy...? Tôi là đàn ông... sao... sao có thể sinh con... chú xem phim nhiều quá thì cũng nên tìm một người phụ nữ đi...

Anh không vội đáp lời mà lấy một cái gối kê sau lưng cho cậu dựa vào cho dễ chịu hơn. Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào con ngươi kia:

- Tôi đã có tất cả mọi thông tin của cậu nên không cần phải giấu. Cậu cần tiền chữa bệnh cho cha và tôi cần một đứa con cho gia đình hài lòng...

- Vậy sao chú không tìm một người phụ nữ...

- Tôi không thích phụ nữ. Đây là hợp đồng, cậu đọc rồi kí đi

Chàng trai không nhận hợp đồng ấy và vẻ mặt vẫn còn nhiều đắn đo suy nghĩ. Nhưng rồi cậu phải cứu cha, cậu không thể kiếm đủ số tiền lớn như thế trong thời gian ngắn được. Đôi bàn tay cũng dần cầm bản hợp đồng và rồi lại có ánh mắt kiên định nhìn chầm chầm vào anh:

- Chú phải hứa là yêu thương đứa trẻ, chăm sóc nó thật tốt

- Tôi sẽ thêm điều khoản ấy vào hợp đồng

Người đàn ông cũng không khỏi bất lực, hứa sao? Cậu bị ngốc à!? Đúng là chưa va vấp nhiều chưa biết được bộ mặt đen tối của xã hội này mà!



Tên nhóc ngốc nghếch! Không biết con mình có gen dễ thương này không nữa...

Chàng trai tỏ ra hiểu ý rồi nhìn sang chai nước miệng mà vẻ mặt không khỏi chán nản với nó. Tay cậu vừa đưa tới ống truyền thì đã bị một bàn tay lớn với gân chằng chịt nắm lại:

- Truyền hết mới được đi. Mọi chuyện có tôi giải quyết

Nhìn người đàn ông trưởng thành trước mặt, cậu có thể tin vào người này sao? Một người đột nhiên xuất hiện... mọi thứ quá vội vàng rồi:

- Chú có lừa tôi không vậy? Chú có đủ tiền để...

Một ngón tay chặn ngay miệng xinh kia, người đàn ông đưa ra một cái điện thoại hiện đại đến trước mặt người con trai ấy:

- Cho cậu, có thể lên mạng tìm thông tin của tôi. Chiều tôi quay lại, gặp vấn đề gì thì có thể gọi số tôi lưu trong điện thoại

Tay chàng trai liền đưa lên chặn lại thì liền bị Bắc Đình cưỡng chế đặt điện thoại vào tay. Ánh mắt toàn sự lạnh lùng kia cũng dịu lại đôi phần:

- Đây là đặc quyền khi là người của tôi

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cái sự ấm áp không khỏi khiến cậu ngơ ngẩn mà chẳng hay người kia đã rời khỏi phòng từ khi nào. Nhạc Ninh đưa tay lên chỗ anh vừa chạm vào mà vô thức lại mỉm cười.

Làm ra cái dáng vẻ tổng tài bá đạo cho ai xem không biết nữa.