Cưng Chiều Giai Nhân

Chương 13




Về đến công ty đã hơn mười một giờ, Dương Bạch cũng về công ty mình

Trong phòng làm việc chỉ có mình cô làm ổ trên sô pha, lúc về Tiêu Sở Hoành đã ra ngoài và nói cô chờ một chút

Vân San ngồi ngẩn ngơ không tập trung, bỗng tiếng chuông điện thoại kéo cô về hiện thực, lấy điện thoại ra xem thì có hai tin nhắn

Một tin nhắn của nhóm [Tứ Đại Mỹ Nhân] đây là nhóm của mấy người trong ký túc xá, đương nhiên cái tên nhóm kia chính là do Lâm Xuyến đặt

Tin nhắn trong nhóm là của Lâm Nhã Trúc

Trúc Trúc cô nương: Tớ được HS nhận rồiii

Xuyến Xuyến cô nương: Chúc mừng chúc mừng

Ninh Ninh cô nương: Chúc mừng Nhã Trúc, tớ còn chưa có thông báo

San San cô nương: @Trúc Trúc cô nương Chúc mừng!

Cô ngồi chọt chọt màn hình mà không hay biết anh đã vào phòng từ lúc nào, đến khi một ly sữa nóng đặt trước mặt mới khẽ nhìn lên

Khuôn mặt đẹp trai pha chút kiêu ngạo của Tiêu Sở Hoành đập ngay vào mắt cô

"Cho em sao?"

"Uống sữa đi, lúc nãy không ăn nhiều" anh vẫn nuông chiều cô vô cớ

Vân San mỉm cười rồi nói cảm ơn anh

Thấy cô chịu cầm cốc sữa lên uống, anh đứng dậy đi đến gần cô, bàn tay to và ấm áp của anh đặt lên đầu cô xoa xoa vài cái rồi dịu dàng nói: "Uống sữa xong thì vào phòng nghỉ ngơi một chút, chiều dẫn em đi chơi, nhé?"

Động tác uống sữa của cô vì cái xoa đầu của anh mà khựng lại rồi nói: "Vâng"

Cô ngồi nhấp từng ngụm sữa, vừa quan sát người đàn ông anh tuấn bên phía bàn làm việc đang chăm chú chỉnh lại báo cáo của nhân viên

Thật đẹp trai!

Cô mỉm cười ngây ngô một lúc, rồi cuối cùng cầm điện thoại lên xem tin nhắn tiếp

Tin nhắn thứ hai là thông báo đến làm việc của phòng khám Thiên Thanh, nội dung chủ yếu nói ngày mai cô đến phòng khám nhận việc

Uống xong sữa cô đến phòng nghỉ rồi nằm lên ghế lười bập bênh, tiếp tục con đường chơi game của mình, chơi được máy ván game thì cô chợt nhớ đến Tư Nhu

Chẳng phải cô nàng nói sẽ đến HS làm việc sao?

Hôm qua cô duyệt hồ sơ xin việc chẳng thấy tên của Tư Nhu, nghĩ một lúc cô liền bấm số gọi điện cho Tư Nhu

Bên kia ngay lập tức bắt máy: "San San?"

Vân San: "Cậu đã xin việc chưa?"

"À, vốn dĩ hôm trước tớ định đến HS nhưng về nhà thì ba mẹ mình nói đến công ty nhà mình, tớ chẳng muốn chút nào, nhưng không từ chối được ba mình"

Tư Nhu như trút gánh nặng mà than thở với Vân San gần 10 phút, cuối cùng đáp lại một câu rồi cúp máy

Qua khoảng mấy phút, cô ngủ quên trên ghế lười

Khi Tiêu Sở Hoành bước vào phòng nghỉ thì thấy cô nằm trên ghế lười bập bênh ngủ

Lúc ngủ cô lại càng yên tĩnh, lúc nhỏ anh thường xuyên đến nhà chơi, cũng từng bồng bế cô trên tay mà ru ngủ, lúc đó cô mới sinh mà anh đã mười tuổi

Nhưng đây là lần đầu tiên sau gần 20 năm xa cách, anh lại được ngắm nhìn cô ngủ ngoan như thế

Cô ngủ, anh ngắm

Hình như cô mơ gì đó, miêng mơ hồ cứ nhếch lên, rất đáng yêu

Khi ngủ dậy cô liền thấy anh đang nhìn mình, vô thức lấy tay vuốt mặt rồi hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tiêu Sở Hoành: "Gần hai giờ"

Anh nhìn cô thẹn thùng mà bật cười: "Ngủ thêm một chút nhé?"

"Không đâu, dậy thôi"

"Đi rửa mặt đi, anh đưa em đến một nơi"

***

Đến một nơi mà anh nói là câu lạc bộ Fayre Club, ở đây rất rộng bên trong được chia ra các câu lạc bô nhỏ dành riêng cho các môn, có phòng bắn sung, phòng bắn cung, phi tiêu, sân cưỡi ngựa, còn có sân golf...

Không phải đi xem phim hay công viên mà anh đưa cô đến đây, đây là nơi mà cô dành cho cuối tuần, dành ra cho bản thân một ngày để thỏa mãn sở thích của mình

Cô lặng lặng sóng vai đi bên anh, nếu để ý có thể thấy cô luôn mỉm cười từ lúc mới vào câu lạc bộ

Tiêu Sở Hoành: "Em chơi gofl từ bao nhiêu tuổi?"

"Ba tuổi"

Nghe cô nói vậy, tâm phúc của anh đi phía sau há hốc mồm, chiều nay anh dẫn theo cả tâm phúc theo, hắn tên là Phúc Dạ

Vân San vẫn chưa thôi cười mà hỏi lại anh: "Sao anh biết tôi chơi gofl từ nhỏ?"

Tiêu Sở Hoành nghe vậy nhướng mày trêu chọc: "Khó biết lắm sao?"

Dù sao mỗi lần cô đi đánh gofl, mẹ cô đều tự hào mà đăng hình cô lên mạng, nhưng cô không ngờ anh lại để ý mà tra ra như vậy

Hôm nay anh dẫn cô đến sân gofl, cô muốn xem tài đánh gofl của anh, nghĩ gì nói đó nên cô làm ra dáng vẻ ranh mãnh mà nói: "Không biết anh Tiêu chơi gofl như thế nào nhỉ?"

Tiêu Sở Hoành nhàn nhạt đáp lại: "Muốn biết sao?"

"Đương nhiên"

"Được, như em mong muốn!"

Nghe anh nói cô bật cười thành tiếng, như em mong muốn, thiết nghĩ nếu ở lâu ngày với anh cô sẽ bị chiều hư mất, mặc dù cô được chiều từ nhỏ

Anh đúng dậy lấy gậy đánh gofl từ tay Phúc Dạ, vì mới khởi động nên anh lấy gậy Hybrid, anh làm ra dáng rất chuẩn, thân hình cường tráng, cao lớn, cơ bắp không phải dạng cuồn cuộn như dân tập Gym, mà cơ bắp của anh đủ lớn trông còn đẹp mắt hơn những người đàn ông thường xuyên tập Gym

Ôi mê chết mất!!

Phát đánh đầu tiên, anh đánh rất hoàn hảo, thấy được thành quả ưng ý, cô đi đến bên cạnh anh rồi vỗ tay làm ra vẻ khen ngợi: "Đánh rất đẹp"

"Vân tiểu thư hài lòng chứ?"

Vân San: "Ha, hài lòng chứ, rất hài lòng"

Anh quay lại nhìn cô, như đang tính toán chuyện gì, khoảng chừng ba giây cũng có thể là ba phút anh mới nhếch môi hỏi cô: "Không biết Vân tiểu thư có thể cho anh chiêm ngưỡng tài năng hay không?"

Cô thôi vẻ cười đùa: "Được chứ!" vừa nói cô vừa lấy gậy từ tay anh

Hai người lo cười đùa mà không chú ý phía ngoài cửa có người đang đi đến

Người đến là một người phụ nữ, cô ta đi đến gần đang định bước vào trong thì Phúc Dạ đang làm nền đứng hút thuốc ngoài cửa liền đưa tay ngăn lại: "Xin lỗi, không thể vào trong"

Người phụ nữ buộc lui ra, lấy tay chọc chọc vào ngực của Phúc Dạ rồi cười nói: "Tôi tìm anh Hoành, phiền anh báo lại một tiếng"

Ấn tượng đầu tiên về người phụ nữ này của một thẳng nam như Phúc Dạ là cô ta đang làm ra vẻ quyến rũ đàn ông

Không ổn rồi!

Phúc Dạ bảo cô ta đợi rồi vào báo lại với Tiêu Sở Hoành, nghe hắn nói lông mày anh nhíu chặt lại, tỏ vẻ không vui

Ai cũng biết Tiêu Sở Hoành không thích tiếp xúc với nữ giới, đặc biệt là trong công việc, khi bàn bạc với đối tác nữ anh luôn đẩy Phúc Dạ đi thay

Vì vậy, người phụ nữ ngoài kia chín phần là chẳng quen biết gì

Anh chỉ nhàn nhạt liếc Phúc Dạ rồi nói không gặp

Phí Dạ khó xử ra ngoài, chưa kịp ra ngoài thì đã thấy người phụ nữ đó tự ý đi vào, Phúc Dạ nhanh chóng tiến đến ngăn lại, nhưng vẫn không ngăn được mồm miệng lạnh lẻo của cô ta

"Thật trùng hợp, Tiêu tổng cũng đến đây đánh golf sao?"

Anh không đáp, mặt anh lúc này đã đanh lại, sát khí đầy mình

Thấy vậy Vân San quay lại liếc người phụ nữ, ánh mắt ranh mãnh bắt đầu suy tính lên người cô ả

Cô nhàn nhạt liếc cô ta, lúc này cô ta mới chú ý đến cô

Cô ta định lên tiếng nhưng không nhanh bằng cô: "Người đẹp à, chơi cùng chứ?"

Cô nói xong thì lẳng lặng đi đến khu nghỉ ngơi ngồi bên cạnh Tiêu Sở Hoành, thấy cô đến khuôn mặt anh thoáng hoà hoãn lại

"Rất vinh hạnh, tiểu thư đây là em gái Tiêu tổng sao?" Cô ta vẫn luôn đứng trước mặt Tiêu Sở Hoành, nhưng anh lại chẳng liếc cô ta một cái

Bấy giờ anh mới lên tiếng: "Bạn gái"

Anh tiếc chữ như vàng, lúc nói anh luôn nhìn cô, quan sát mọi biểu cảm của cô như tham dò, cũng như sợ bỏ sót một thứ gì đó

Cô ta cố làm ra vẻ ngạc nhiên, lấy tay che miệng: "Bạn gái? Nhìn em gái còn trẻ vậy mà..."

"Chị đang chứng minh chị già sao?" cô ta còn chưa nói xong thì đã bị cô ngắt lời châm chọc

Từ khi bước vào đây, cô ta vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh, nhưng khi nghe lời châm chọc, khinh thường của Vân San thì cô ta thoáng qua tia tức giận, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh

"Chị là Tông Hà" cô ra tự nhiên giới thiệu với cô

Vân San nhàn nhạt đáp: "Vân San"

Cô ta cũng không làm vẻ nữa mà nhanh chóng tiến đến mục đích chính:

"Tiêu tổng, hẳn là anh biết dự án kia chúng tôi phải có được"

Tiêu Sở Hoành liếc cô ta, ánh mắt đầy rét lạnh như đang nhìn vật chết vậy: "Vậy sao?"

"Đúng vậy" Cô ta vừa nói vừa đi đến gần anh nhưng bị Phúc Dạ ngăn lại kịp nhưng không ngăn được mồm miệng cô ta: "Kỷ tổng mong Tiêu tổng có thể đến!"

Cô ta rút ra một chiếc thiệp mời, đây là thiệp mời dự tiệc

Chốc lát cô ta xoay người rời đi

Anh quay sang, vẻ mặt chẳng còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là sự cưng chiều tuyệt đối: "Chơi chán rồi?"

Vân San mỉm cười đáp, nhưng có thể thấy cô đang lấy lệ: "Vâng"

Chút biến hoá này làm sao có thể qua mắt người lão luyện như anh, Tiêu Sở Hoành có thể nhận ra tâm trạng cô đã bị phá hỏng

Anh nhếch môi hỏi: "Không vui sao?"

"Không phải..." những lời muốn nói đều bị cô nuốt xuống

Anh nhạy bén nhận ra mà hỏi cô: "Em muốn hỏi gì?"

Vân San lưỡng lự nhìn anh, không biết nói gì, chỉ là cô hơi bất ngờ khi anh nói cô là bạn gái

Là bạn gái anh, nhưng hai người chưa thật sự chính thức quen nhau

"Cũng không có gì, chúng ta về thôi!"

Cô đứng dậy chuẩn bị đi thì cô tay bị ảnh nắm lại, anh đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, một tay anh nắm lấy tay cô, tay còn lại nâng mặt cô lên buộc cô phải đối diện với mình

Anh ân cần dỗ dành: "Vân San, anh muốn được che chở cho em, muốn em chỉ cần dựa vào anh cả đời, muốn trái tim em chỉ có một mình anh!"

Cô ngây người, có thể tim cô đã có anh từ lần gặp đầu tiên, cô không thể chối bỏ bởi cô đã thực sự yêu anh

Yêu anh ngay lần đầu gặp

Có lẽ qua mấy giây hoặc có thể mấy phút, anh vẫn thấy cô ngây người liền nói tiếp: "San San,cho anh một thân phận, được không?"

Vân San mỉm cười dịu dàng nhìn anh: "Được!"

Vì cô cũng thích anh, và anh cũng thích cô!