Cưng Chiều Giai Nhân

Chương 23: Không có danh phận còn đòi ghen!?




Nghe Tô Uyển Nhi nói vậy thì hai người còn lại nãy giờ luôn im lặng thì cũng gật đầu đồng tình.

Đúng lúc này, có tiếng xì xào từ ngoài cửa cục cảnh sát truyền vào, sau đó tất cả mọi người thấy một nam một nữ bước vào cục cảnh sát. Nữ thì lạnh lùng, thư thái đút tay vào túi quần rồi thong dong đi đến mấy người vừa được cục cảnh sát đưa về. Người đàn ông theo sau, khuôn mặt đằng đằng sát khí như đang thể hiện: Cấm đến gần!

Vân San đi đến trước mặt Lý Nhã Trúc đang tức giận mà cúi gằm mặt xuống, cô bật cười rồi nói: "Từ lúc nào chị lại để người khác ăn hiếp mình vậy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng cũng đã lâu không được nghe, Lý Nhã Trúc không khỏi ngạc nhiên mà đứng bật dậy: "Sao em lại ở đây?"

Cô bình tĩnh nhìn mấy người còn lại, sau đó ánh mắt lạnh tanh dừng lại ở trên gương mặt Đặng Yến. Sau đó mới thản nhiên trả lời Lý Nhã Trúc: "Em đến đón chị về!"

Lúc này, Lý Nhã Trúc không biết em gái cùng ký túc xá bốn năm đại học này lại là em gái cưng của sếp mình.

Bấy giờ, ở phía cửa ra vào xuất hiện hai viên cảnh sát, hai người bước vào thu hút bao nhiêu ánh nhìn của chị em phụ nữ

"Báo với bên pháp y kiểm tra xem đó là thứ gì."

Vừa dứt lời, người đàn ông đã bị thu hút bởi đám đông đang đứng trước sảnh cục, cục cảnh sát lại giống chợ vậy à? Vừa nghĩ thì anh ta chợt bắt lấy bóng dáng quen thuộc rồi tiến lại gần

"San San?"

Vân San nghe có người gọi tên mình thì ngoảnh lại liền trông thấy Trần Lập mặc cảnh phục, trông vừa uy nghiêm vừa mạnh mẽ

"Anh Lập!"

Trần Lập: “Sao em lại ở đây?"“Em đến xử lý chút chuyện, có thời gian em sẽ nói với anh sau nhé.”



Trần Lập nghe vậy thì cau mày nhìn một đám đang cúi gằm mặt, đặc biệt là gương mặt của một người phụ nữ bị đánh cho mặt mày bầm tím, tóc tai lù xù.

"Qua bên kia nói chuyện một chút nhé?" Trần Lập đề nghị

"Vâng."

Hai người cùng đi về hướng hành lang yên tĩnh, vừa đi Trần Lập vừa quan sát khuôn mặt của cô em họ này.

Cảm thấy tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng thì mới lên tiếng hỏi han

"Chuyện ngoài kia là thế nào thế?"

Vân San không giấu diếm, chỉ với mấy câu đã tường thuật lại vấn đề. Nghe xong Trần Lập liền tặc lưỡi

"Cô bạn này của em cũng khá nhỉ, đánh người phụ nữ kia tơi tả thế kia!"

Vân San: ".

"Được rồi, vụ này anh sẽ giải quyết giúp em, không cần lo lắng!"

Người anh họ này của cô lúc nào cũng sảng khoái như thế. Cả hai nhà nội ngoại chỉ có duy nhất một cô cháu gái là cô.

Vì thế cô luôn được mọi người cưng chiều, mà bên ngoại Trần Lập là người thân thiết với cô nhất."Không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, em xử lý là được rồi."

Trần Lập nghe cô nói thế thì cũng miễn cưỡng thỏa thuận với cô rồi đi về phòng làm việc. Trước khi về phòng làm việc, anh cũng ghé qua nói chuyện với bên phụ trách vụ việc này.

Bóng dáng Trần Lập vừa khuất sau khúc rẽ hành lang thì có người đến, bên cạnh là người đàn ông to béo, tuy to béo nhưng bù lại gã có chiều cao, nên cũng dễ hiểu tại sao gã lại có tình nhân



Đối với mấy người như gã, cứ có tiền sẽ có tình

Gã chính là Phạm Duy Lễ.

Viên cảnh sát đi bên cạnh ông ta cung kính, nịnh hót với ông ta, hành động đó đã đánh mất nhân phẩm mà một người cảnh sát nên có.

Dường như đã nhận được sự khích lệ mạnh mẽ đến từ người đàn ông to béo bên cạnh, anh ta ưỡn ngực hắng giọng: “Lý Nhã Trúc là ai?”

Lý Nhã Trúc nghe viên cảnh sát gọi tên mình thì nhìn hắn đáp: “Là tôi!”

"Dám đánh người ra nông nỗi này, cô to gan nhỉ?"

Đặng Yến nghe viên cảnh sát nói thế thì như nhận được động lực, cô ta lao đến Lý Nhã Trúc, tốc độ nhanh, dường như mang theo quyết tâm đánh chết người, Mọi người vẫn luôn không chú ý đến cô ta từ lúc cô ta ngồi im thin thít.

Hành động của cô ta khiến mọi người cảm thấy đột ngột, không ai lường trước được.

Lý Nhã Trúc nhằm chặt mắt vì bị bất ngờ. Nhưng đã nhắm được mấy giây cũng chưa thấy động tĩnh gì, mở mắt ra thì thấy khuôn Đặng Yến tái mét, cổ tay cô

ta bị Vân San nắm chặt, ngăn lại hành động của cô ta.

Đặng Yến bị đau đến tái mét mặt mày, cô ta vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng, ngược lại còn bị đau hơn.

"Anh Lễ à, em đau quá" Đằng Yến như chực sắp rơi nước mắt, ngước ánh mắt tội nghiệp mà làm nũng với Phạm Duy Lễ.

Đến giờ phút này còn như thế được, chẳng ra làm sao!