Cưng Chiều Giai Nhân

Chương 27: Nhà có bốn người thì đã ba người trách rồi!




Tiệc sinh nhật được diễn ra tại tứ hợp viện của nhà họ Vương.

Bữa tiệc tối nay vừa để chào mừng cậu cả Vương Duệ Tú trở về vừa là chúc mừng sinh nhật cô chủ nhỏ Vương Duệ Nhi tròn 18 tuổi.

Vương Duệ Nhi ít hơn cô hai tuổi. Nhưng khoảng cách số tháng không lớn.

Vân San sinh ngày 21 tháng 7, Vương Duệ Nhi sinh ngày 29 tháng 5. Hai người cách nhau một năm mười tháng.

Vì trạc tuổi nhau nên hai cô gái rất thân thiết.

"Chị San!" Từ trong nhà truyền ra tiếng kêu thanh thảnh của cô gái tràn đầy tuổi xuân

"Chạy từ từ thôi." Vân San luôn dịu dàng với cô ấy như thế.

Vương Duệ Nhi rất muốn có một người chị gái xinh đẹp, nên từ lúc biết Vân San cô ấy luôn xem Vân San như chị ruột của mình.

Vương Duệ Nhi chạy tới ôm chầm Vân San, giả vờ trách móc

"Sao hôm nay chị mới đến, em nghe nói mấy hôm nay chị vẫn luôn ở Tây Thành."

Vân San: "Chị có việc bận, chẳng phải bây giờ chị đến rồi sao!"

Vương Duệ Nhi là một cô gái tốt tính, năng động, hoạt bát, cô luôn vui vẻ. Chính vì thế, khi ở cùng cô ấy mọi người cũng sẽ bị làm vui lây.

"Em biết mà, trêu chị thôi. Nào chúng ta vào nhà, bố mẹ em đợi chị đấy!"

"Được."

Tứ hợp viện của nhà họ Vương rất rộng lớn, từ cổng chính vào bên trái là hồ sen nhỏ có xây các tảng đá nhỏ làm núi sông, trong hồ là những bông sen tươi đẹp.

Từ cổng đi thẳng vào là căn nhà chính của tứ hợp viện.

Người phụ nữ ăn mặc nho nhã, khí chất nhẹ nhàng như mây, bà là mẹ của Vương Duệ Tú và Vương Duệ Nhi

"Cháu chào bác, mấy năm không gặp bác vẫn xinh đẹp khí chất như thế!"

Diệp Thanh nghe thế thì bật cười: "Cháu đấy, đừng tưởng nói mấy lời ngon ngọt thì ta sẽ không giận!"

Vân San bĩu môi trêu ghẹo: "Đâu phải lời ngon ngọt, đó là sự thật."

"Được rồi, làm sao bác nỡ giận bé con của bác được, lại đây bác xem nào"

Diệp Thanh đứng dậy đi đến ngắm nghía Vân San rồi tặc lưỡi

"Ra dáng của một mỹ nhân rồi, nhưng vẫn gầy quá, lát nữa bác sẽ gửi cho cháu mấy loại yến bổ sung dinh dưỡng và chất béo cho cháu uống. Không được từ chối!"

Vân San ôm Diệp Thanh rồi nũng nịu nói: "Tuân lệnh ạ!"

Ba người phụ nữ ngồi trò chuyện một lát thì hai người đàn ông đi vào.



Vương Duệ Quốc cùng với Vương Duệ Tú cùng sánh vai đi vào.

Nhìn thấy ông, cô lễ phép đứng dậy chào hỏi

"Chào Bác Vương ạ!"

"Cháu cứ ngồi đi, đều là người quen cả, cần gì phải khách sáo chứ!"

Vương Duệ Quốc năm nay mới hơn năm mươi, ông mặc bộ đồ tôn trung sơn màu đen quyền lực, gọng kính vàng làm nổi bật khí chất học giả cùng với sự đĩnh đạc nghiêm nghị của ông.

"Sao vậy, mấy ngày đến Tây Thành lại chẳng đến nhà bác dùng bữa, cháu chê à?"

Nhà có bốn người thì đã ba người trách rồi.

Vương Duệ Tú trời đánh!

Chẳng phải bảo giữ bí mật rồi à!?

"Cháu nào dám!"

"Ha ha ha, nếu rảnh thì ở lại nhiều ngày một chút, Tây Thành đâu xa nhà cháu, nhưng một năm qua cũng chẳng gặp được con nhóc cháu đây!"

"Tuần sau cháu phải đến trường bảo vệ luận văn tốt nghiệp rồi ạ, sau này tốt nghiệp cháu sẽ thường xuyên ghé thăm hai bác.

Lời nói như rượu ngọt trấn an hai người lớn.

Bữa tiệc diễn ra vào bảy giờ tối.

Vân San đến từ lúc sáng. Gần đến giờ khách khứa cũng đã đông đúc.

Nhiều gương mặt xa lạ nhưng cũng nhiều gương mặt quen thuộc như An Đình Nghiên và Kỷ Nhược Thiên.

Đêm nay Vân San mặc một chiếc váy dã hội đơn giản. Đó là một chiếc váy hai dây màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn, phía sau lưng được may một cách khéo léo để trống một khoảng chữ V làm lộ lưng trắng của cô.

Nghĩ cũng biết chính là thiết kế của anh Hai Vân Cảnh.

Đúng 7 giờ tối, MC đứng trên sân khấu lớn dõng dạc nói những lời quen thuộc để bắt đầu một bữa tiệc: "Kính thưa các vị khách quý, xin chân thành cảm ơn các vị đã dành thời gian đến dự buổi tiệc của chúng tôi. Bữa tiệc sinh nhật cô chủ nhỏ của chúng tôi Vương Duệ Nhi... Chúc các vị có một đêm vui vẻ!"

Vương Duệ Nhi chính thức tròn 18 tuổi, đêm nay chính là đêm sinh nhật đáng giá nhất và cũng đáng nhớ nhất của cô ấy.

Hôm nay Duệ Nhi mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ, tôn lên làn da trắng mịn màng và vẻ đẹp trong sáng ngây thơ không đồng bộ với chiếc váy đó, nhưng cả hai đều dưỡng mắt cho mọi ánh nhìn.

Tưởng không hoà nhưng lại rất hợp!

Vân San: "Chúc mừng sinh nhật Duệ Nhi, sau này em đã không còn là trẻ vị thành niên nữa rồi!" Cô trêu chọc Vương Duệ Nhi.

"Cảm ơn chị, vài tháng nữa San của em cũng đủ tuổi gả chồng rồiii~"

"Ha ha ha..." Vương Duệ Nhi vừa dứt lời thì Vương Duệ Tú nãy giờ luôn tiếp rượu với khách thì bỗng xuất hiện rồi cười rộ lên.



"Đủ tuổi gả chồng, ha ha...

Ba người đứng tụ lại nói chuyện cười đùa.

Lúc này An Đình Nghiên đi đến cắt ngang không khí vui vẻ giữa ba người.

"Xin chào cô Vân!" Hắn vừa nói vừa đưa ly rượu sâm panh cho cô

"Chào ngài." cô nhận lấy ly rượu nhưng không uống

An Đình Nghiên: "Không ngờ lại gặp cô ở đây, đúng là niềm vui ngoài dự kiến!"

Vân San làm ra vẻ khó hiểu, "Có gì vui sao?"

Vui! Vui chứ!

Hắn đã mất công điều tra thông tin về cô, nhưng chỉ biết tên tuổi và trường học của cô, về gia đình hắn cũng chẳng điều tra được.

"Ở nơi xa lạ gặp được người quen thì nên vui mà!" hắn nói

"Người quen à?..." một giọng nói nghiền ngẫm vang lên sau lưng cô.

Kỷ Nhược Thiên!

Sao chổi cùng đến rồi!

"Chào giám đốc Kỷ" Vương Duệ Tú đi đến bắt chuyện cùng hắn

"Chào Vương tổng nhé!"

Kỷ Nhược Thiên: "Vân San à, có người đợi nóng lòng rồi."

Vân San không biết nên nói chuyện gì với hai người này: "Hai người nói chuyện nhé, tôi còn có việc"

An Đình Nghiên bật cười nói: "Đừng vội đi như vậy, không dễ gì gặp được người quen ở đây, trò chuyện một lát đi"

Kỷ Nhược Thiên ngả ngớn nhìn giữa cô với An Đình Nghiên: "Cô quen hắn à?"

"Có biết!"

Chỉ là biết chứ không quen thân!

Cô cảm thấy có một ánh mắt đang quan sát mình, ánh mắt nóng bỏng và quen thuộc ấy.

Cô quan sát xung quanh rồi bắt gặp ngay một thân hình cao lớn đi ngược sáng về phía mình.

Anh mang theo ánh sáng đi vào bóng tối về phía em, thắp sáng con đường cho em!

Cô vui mừng đứng im đợi anh đi đến.