Cưng Chiều Giai Nhân

Chương 7: Gặp mặt




Ngay lúc hai anh em còn đang nói chuyện thì một tràng tiếng xôn xao khiến cho cô và Vân Triết ngoảnh đầu lại nhìn

Phía cầu thang, một thân hình cao lớn, khuôn mặt cao ngạo, lạnh lùng đang bước xuống

Vân San nhìn anh chăm chú, ánh mắt thợ săn của anh cũng nhanh chóng tìm thấy cô trong đám đông, thật ra không khó tìm, bởi cô rất xinh đẹp, trong mắt anh dù cô có đứng giữa hàng triệu người trong bóng tối anh cũng có thể nhận ra cô

Tiêu Sở Hoành bước đi, hàng trăm con mắt hướng về anh, có ánh mắt ngưỡng mộ của đám tiểu thư nhà giàu như lửa đốt

Rất nhanh anh đi đến trước mặt cô, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Vân Triết mỉa mai một câu: " Chà, thật ngưỡng mộ Tiêu gia" Vân Triết cố ý gọi anh là Tiêu gia, nói rồi anh nhìn cô, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt đánh giá thì nhún vai như đang nói "anh vẫn còn đang bực chuyện hôn ước đấy!"

Nhìn ra rồi!

" Uống một ly với tôi chứ?" lời này là của Tiêu Sở Hoành nói với Vân San

"Được" Cô mỉm cười đồng ý

Vân Triết thấy thế đen mặt: "Này tên họ Tiêu kia, cậu biết chuyện hôn ước rồi đúng không?"

Tiêu Sở Hoành chỉ "ừm" một tiếng, thấy vậy Vân Triết lại càn bực hơn

"Ừm ừm cái con khỉ"

Ừ, tức đến mức nói năng không đứng đắn luôn rồi

"Anh cả à!" Vân San nhắc nhở anh, dù sao cũng là một ông lớn, phải biết giữ thể diện chứ

Vân Triết tặc lưỡi, giơ tay sờ chóp mũi rồi nói: "Được rồi, em lo ăn đi, chú ý ăn toàn, anh nói chuyện với cậu ta một chút"

"Ồ" thật ra cô cũng đói rồi, cô rất thích ăn, cái gì cô cũng chịu được dù là đạn bắt xuyên qua đau như chết đi sống lại, nhưng lại không chịu được cơn đói

Vân Triết lôi Tiêu Sở Hoành đi sang chỗ khác nói chuyện: "Tôi nói cậu nghe, nếu em gái tôi không thích cái hôn ước này dù tôi có đắc tội với nhà họ Tiêu tôi cũng sẽ hủy hôn ước cho nó!" Đây là một khẳng định, cũng là một lời ngầm cảnh cáo với Tiêu Sở Hoành

Cho dù em gái anh có đồng ý, nhưng nếu Tiêu Sở Hoành dám đối xử không tốt với Vân San thì anh cũng nhất định sẽ làm thế. Anh đã thề với lòng, trừ khi anh chết

"Tôi cũng tôn trọng ý kiến em ấy!" Tiêu Sở Hoành nhàn nhạt đáp, tuy chỉ nói đơn giản như thế nhưng đã cho Vân Triết đáp án anh mong muốn

"Nhưng nếu em ấy không đồng ý, sau khi hủy hôn, tôi nhất định sẽ cua lại em ấy" Chưa kịp để Vân Triết vui mừng thì anh lại tuyên bố như thế

Trước sau gì, cô đều phải thuộc về anh!

Vân Triết cân nín nhìn anh, cuối cùng rồi buồn bực uống ly rượu rồi xoay người bỏ đi, vừa đi vài bước anh dừng lại nói với Tiêu Sở Hoành:"Nhờ cậu chăm sóc San San một chút" đừng có bảo tôi không cho cậu cơ hội đấy thằng oắt! Bực cả mình.

Từ lúc Vân Triết và Tiêu Sở Hoành nói chuyện chưa đến mười phút nên lúc này khi Tiêu Sở Hoành quay lại chỗ Vân San đứng thì thấy cô đang chăm chú ăn, cô ăn chậm rãi, ăn rất chăm chú

Dù cô rất chăm chú ăn nhưng cũng rất chú ý, cảm giác có ánh mắt nhìn mình cô liền quay lại, bắt gặp anh đã đến gần cô

"Nói chuyện xong rồi sao?" cô hỏi anh

"Xong rồi. Em không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?" anh chăm chú nhìn cô, quan sát vẻ mặt của cô như sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào

Cô làm ra vẻ mặt khó hiểu, thấy vậy anh lại kiên nhẫn nói: "Lần này tôi về nước, vừa để tiếp nhận công việc vừa để lo mối hôn ước này!" Anh đang nói với cô rằng cô cũng chính là lý do anh muốn trở về

"Nhưng làm sao đây?" Cô cười rồi nói, vừa nói vừa đi đến gần anh hơn. Thấy anh thoáng ngừng cười, cô lại càng cười tươi hơn

"Chúng ta làm sao kết hôn mà không có tình yêu?"

Anh lại trầm giọng cười: "Thật sự không có sao?" Vừa nói anh vừa ép sát người cô

Giờ đây, trên khuôn mặt cô mang theo một nụ cười mỉm, vẻ mặt kiêu ngạo, cô không biết với góc độ này trông cô lại càng quyến rũ hơn, xinh đẹp mỹ miều hơn

Cô không tránh mà giữ nguyên vị trí mặc anh tiến gần: "Anh Tiêu nghĩ sao?"

"Nghĩ rằng, chúng ta đều có tình cảm" Anh không tránh

"Ồ, tại sao lại muốn cưới tôi?" Cô nheo mắt hỏi tiếp

"Tôi bằng tuổi anh cả em!" Ý nói rằng anh đã già rồi!

Vân San: "..." đúng là Cận mặc giả hắc, cận đăng giả minh(*)

(*) Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng

"Nên?" Cô giả vờ chưa hiểu ý

Anh biết cô đang giả vờ nhưng lòng chưa đạt được ý, anh chưa thôi: "Chúng ta gặp nhau chưa nhiều nên mong em đừng gấp gáp hủy hôn"

Cô mỉm cười, lần này là cô tiến đến định ép anh phải lùi: "Tôi không thích trêu đùa, tôi thích người lời nói ra phải thực sự làm được!"

Tiêu Sở Hoành cười tươi cúi xuống nói khẽ bên tai cô: " Mong em mỏi mắt trông chờ"

Lần này cô quay người bước đến cạnh bàn ăn: "Vậy mỏi mắt trông chờ"

Cô đã đồng ý sẽ cho anh cơ hội, anh sẽ tận dụng thật tốt, cô chỉ có thể là của anh!