Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 40:




Phong Thị.

Sáng nay, cuộc họp quan trọng bắt đầu lúc bảy giờ. Gần hai tiếng sau, Phong Vũ họp xong, anh mệt mỏi đi về phòng. Vừa mở cửa đã thấy một đống phiền phức, ba người bạn của anh đang thoải mái, xem cái phòng anh như là nhà của mình. Chu Minh Hào đang lục tủ sách, Hắc Tần Uy thì đang ngồi ở bàn làm việc của anh, bệnh nghề nghiệp cứ thích khám phá laptop của Phong Vũ, còn Lãnh Triết thì tự nhiên lấy chai rượu Phong Vũ thích nhất rót một ly thưởng thức. Phong Vũ thở dài, anh dường như bất lực với những người này:

"Tới làm gì?" Anh bắt đầu với một câu hỏi cộc lốc. Mệt mỏi, Phong Vũ thả người ngồi phịch xuống ghế sofa, ngón tay xoa xoa hai bên thái dương.

Hắc Tần Uy không rời máy tính, anh ta dán mắt vào màn hình, miệng trả lời câu hỏi của Phong Vũ:

"Hỏi vậy cũng hỏi! Tụi mình tới thăm cậu không được à?"

Phong Vũ liếc nhìn Hắc Tần Uy, anh đứng dậy đi lại gần bàn, một tay nắm cổ áo Hắc Tần Uy xách lên sau đó kéo anh ta ra khỏi ghế. Phong Vũ ngồi xuống, chân bắt chéo, anh ngửa người dựa ra sau:

"Chính vì là các cậu nên tớ mới hỏi. Các cậu không có gì làm à mà còn tới thăm."

"Cái cậu này... Mạnh bạo ghê." Hắc Tần Uy oán trách, tay chỉnh lại cổ áo sơ mi.

Phong Vũ nhếch mép cười, sau đó dời tầm mắt sang Lãnh Triết:

"Vết thương cũ tái phát sao không ở Lãnh Gia nghỉ ngơi mà còn tới đây?"

"Chỉ là vết thương nhỏ. Tớ không sao." Lãnh Triết đung đưa cái ly, ánh mắt nhìn rượu vang chuyển động theo từng nhịp trong ly thủy tinh.

"Có chuyện quan trọng?" Phong Vũ hỏi tiếp.

Lãnh Triết dừng động tác, anh ta nhìn thẳng vào Phong Vũ:

"Người của mình ở bên Mỹ bị phát hiện rồi."

Phong Vũ liền biến đổi sắc mặt, trong ánh mắt của anh có thể thấy đang tính toán từng bước đi, ngón tay không yên phận gõ từng nhịp trên bàn.

"Tổ chức Malifi?"

Chu Minh Hào đóng quyển sách, anh ta để chúng lại chỗ cũ, hai tay đút túi quần đi lại gần bàn làm việc:

"Phải! Mali Hiên! Tối qua người của mình theo dõi hắn ở quán bar Cali, không may bị hắn phát hiện. Mali đã bắn chết người của mình, sau đó gửi một ngón tay của tên đó để chọc tức tổ chức của chúng ta."

"Ngón tay?" Phong Vũ nhướn mày.

"Nó đang ở Cư Phong bang." Lãnh Triết nói chen vào.

Con ngươi chuyển động, ngón tay Phong Vũ dừng lại, ghì chặt vào mặt bàn. Một lúc suy nghĩ, anh mới lên tiếng:

"Chiều nay lập tức đi Mỹ."

"Cậu định làm gì?" Chu Minh Hào nhìn ra được sự nguy hiểm trong Phong Vũ, anh ta lập tức hỏi lại.

"Mạng phải trả bằng mạng!" Phong Vũ dừng lại, anh ngước nhìn Chu Minh Hào rồi nói tiếp: "Hắn giết người của mình, mình sẽ đòi hắn phải trả. Nếu Mali ngoan cố...thì giết sạch! Một cọng lông cũng không tha!" Câu nói vừa dứt, ở Phong Vũ toát lên mùi của sự tàn nhẫn và độc ác.

Cũng đúng thôi, Phong Vũ nổi tiếng là lạnh lùng và tàn ác, giết người không gớm tay.

"Cậu có ổn không? Nếu không thì không cần đi, ở Lãnh Gia nghỉ ngơi." Chu Minh Hào liếc nhìn Lãnh Triết, anh ta lo lắng hỏi thăm.

Lãnh Triết đặt ly rượu xuống bàn, anh ta đứng dậy, đi lại khoác mạnh vào vai của Chu Minh Hào, miệng cười cười, nói:

"Mấy cậu không cần lo cho tớ, thấy không? Tớ khỏe rồi."

"Cậu thật là cố chấp." Chu Minh Hào lắc đầu, bó tay với anh ta.

Hắc Tần Uy hai tay chống xuống bàn, bàn chân này mắc vào chân kia, nói với Phong Vũ:

"Có cần tớ đột nhập vào máy tính của tổ chức Malifi không?"

"Càng tốt. Tớ cần biết rõ kế hoạch của Mali và lịch trình của hắn."

Lãnh Triết buông Chu Minh Hào ra, anh ta lập tức trở nên nghiêm túc:

"Vậy tớ sẽ tập hợp những sát thủ giỏi nhất."

Chu Minh Hào liếc nhìn đồng hồ, anh ta tiếp lời:

"Cũng tới giờ rồi, bọn tớ phải đi đây."

Phong Vũ gật nhẹ đầu hai cái:

"Được rồi. Cậu chuẩn bị trực thăng đi."

"Được." Chu Minh Hào trả lời, sau đó anh ta và hai người kia rời khỏi phòng.