Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 5:




Dự Gia.

Một người đàn ông trung niên tầm năm mấy tuổi đang khóc lóc quỳ gối dưới nền nhà, trên cánh tay chi chít các vết bầm tím. Lão ta liên tục đập đầu xuống đất vì đập mạnh nên vùng da giữa trán bị chảy máu, miệng không ngừng van xin người đàn ông cao cao tại thượng ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, ngồi bên cạnh anh ta còn có ba người đàn ông nữa cũng cao ngạo không kém. Anh ta nhàn nhã cầm điếu thuốc hút, ánh mắt băng lãnh nhìn người đàn ông trung niên.

"Phong Tổng! Xin tha cho tôi! Tôi lỡ dại!"

"Lỡ dại?" Phong Vũ liếc nhìn Lãnh Triết bên cạnh, tay anh ta quay quay con dao găm được chế tạo đặc biệt, anh ra hiệu.

Lãnh Triết hiểu ý liền nhắm mục tiêu, ngón tay bấm vào công tắc trên thân dao, lập tức lưỡi dao được phóng ra đâm vào vai trái của người đàn ông.

A... A... A!

Lão ta đau đớn la lên, tay phải nắm chặt lấy vai trái, mất lực ngã xuống đất, máu chảy ra không ngừng.

"Ông ơi, máu nhiều quá! Ông có sao không?" Một người đàn bà cũng chạc tuổi lão ta vội vàng chạy từ trên lầu xuống đỡ lấy lão ta.

"Bà xuống đây làm gì? Tôi đã bảo bà ở yên trong phòng!"

"Tôi không yên tâm được! Ông chảy nhiều máu quá!" Bà ta lo lắng lấy khăn tay cầm máu cho lão.

"Đây là Dự phu nhân!" Hắc Tần Uy ngồi bên cạnh Phong Vũ nói.

Hừm... Phong Vũ híp mắt nhìn chằm chằm bà ta.

"Không! Phong Tổng! Xin anh tha cho bà ấy! Cứ nhắm vào tôi!" Lão ta nhận thấy tầm mắt anh đang hướng đến Dự phu nhân, liền đẩy bà ta ra sau lưng.

Phong Vũ nhìn đám đàn em, đưa tay ra hiệu. Đám đàn em gật đầu lôi Dự phu nhân ra xa. Ông ta thấy thế sợ hãi, lết đầu gối đau nhức vì quỳ quá lâu lại gần ôm lấy chân Phong Vũ:

"Xin anh tha cho gia đình tôi! Tôi không nên phái gián điệp tới công ty anh, càng không nên ra kế hoạch ám sát anh ở Mỹ! Lỗi của tôi, muốn giết cứ nhắm vào tôi."

"Biết sao còn làm?" Phong Vũ hất tay lão ta ra khỏi chân anh.

"Tôi biết lỗi rồi! Anh tha cho tôi!" Lão cúi đầu lạy liên tục.

Phong Vũ nhức đầu, tay day day vùng da giữa chân mày. Anh đứng phắt dậy, liếc nhìn lão ta rồi quay lưng rời đi.

Từ trước tới nay chưa ai chống đối anh mà có kết cục tốt. Nếu nhẹ thì tàn phế, còn nặng thì theo hầu diêm vương.

"Giải quyết!" Chu Minh Hào đứng dậy, tay đút vào túi quần nhìn đám đàn em ra lệnh rồi cũng rời đi, Lãnh Triết và Hắc Tần Uy cũng đi theo.

Bọn họ vừa rời đi, trong nhà liền vang lên mấy phát tiếng súng. Phong Vũ lạnh lùng bước lên xe, Chu Minh Hào ngồi bên cạnh anh ở hàng ghế sau, Lãnh Triết ngồi ghế trước, còn Hắc Tần Uy ngồi vào ghế lái.

Xe bọn họ đi trước, đám đàn em giải quyết xong liền leo lên xe khác đi theo sau.

"Tần Uy cậu điều tra xem ai là gián điệp!" Phong Vũ vắt chéo chân, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.

"Được." Hắc Tần Uy đáp.