Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 69:




Ba giờ sáng, Chu Như Uyên bỗng ngồi bật dậy, cô dụi dụi mắt, rồi che miệng ngáp. Chu Như Uyên thở dài, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia yên ắng, chỉ có ánh đèn đường khắp sáng cảnh vật, tiếng gió khe khẽ qua tán lá. Chu Như Uyên thở dài, trong lòng đang trách móc Chu Minh Hào, không phải vì anh ta thì cô đã thẳng cẳng ngủ tới sáng rồi. Còn mấy tháng Chu Như Uyên thi tốt nghiệp, đêm nào cô cũng thức khuya dẫn đến mất ngủ, tối nay khó khăn lắm mới ngủ sớm được thế mà lại bị Chu Minh Hào phá giấc. Ba tiếng cô nằm lăn qua lăn lại, hai mắt nhắm chặt, cố gắng lắm những vẫn không ngủ lại được. Chu Như Uyên vén chăn sang một bên, cô đi xuống giường, mặc thêm áo lụa, ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, Chu Như Uyên giật mình, trước mắt cô tối đen như mực.

"Đèn hành lang ai lại tắt mất rồi!?"

Chu Như Uyên bực mình, đi sát vào tường, một tay cô mò phía trước, tay kia cô áp vào tường, bước đi cẩn thận để không tạo tiếng động lớn ảnh hưởng đến người khác. Thật là nếu công tắc ở gần đây thì được rồi, khổ là nó lại ở cuối hành lang chứ.

Chu Như Uyên mò tới được cầu thang, cô bước xuống lầu, phía dưới phòng khách thì sáng hơn một chút vì có đèn ngoài sân hắt vào. Cô đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lục lọi xem có gì lót bụng.

Chán ghê! Bị phá giấc nửa đêm khiến bụng cô lại kêu âm ỉ, một phần cũng là vì đói nên cô ngủ không được.

Chu Như Uyên nhìn đống thức ăn phong phú trong tủ lạnh, cái gì cũng có, cô không biết nên lấy cái nào, nhìn hết tủ dưới rồi tủ trên cuối cùng cô quyết định ăn bánh quy, vừa đỡ đói còn ít tăng cân, vì cô cũng sợ bị mập. Chu Như Uyên lấy một hộp bánh quy và hộp sữa, cô tiện tay để bánh trên bàn rồi đi tới tủ lấy ly thủy tinh. Cô ngồi xuống, rót sữa đầy ly, uống một ngụm thật đã miệng, rồi ăn miếng bánh quy. Chu Như Uyên định cầm điện thoại lướt nhưng rồi cô nhận ra chiếc điện thoại đã để quên trên lầu. Chu Như Uyên tặc lưỡi, tay gõ vào đầu một cái, tự trách:

"Thiệt là... Để quên điện thoại trên phòng rồi, hèn gì mình cứ thấy thiếu thiếu, nãy giờ có điện thoại là có thể tìm được công tắc hành lang."

Chu Như Uyên chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài sân, nhìn bốn tên bảo vệ vẫn đang canh gác, bọn họ liên tục đi qua đi lại trước cửa. Cô vừa ăn vừa hát, cổ chân vắt chéo đung đưa theo nhịp. Chu Như Uyên cố gắng ăn nhanh, uống hết sữa, cô dọn dẹp xong rồi đi lên lầu. Cô phải đi thật chậm, chán thật, cô giờ lại không biết phòng nào là phòng mình. Cứ thế tiến về phía trước, tay sờ cánh cửa phòng thứ nhất rồi phòng thứ hai, cô sờ một lúc lâu, đang vân vân không biết phòng này có chính xác không? Cuối cùng Chu Như Uyên vẫn quyết định đi vào trong, theo cô nhớ thì căn phòng bên phải phòng cô là một phòng trống, dù có vào nhầm cũng không sao. Cánh cửa mở, vào bên trong, cô nhẹ nhàng đóng lại, phòng này có cửa sổ nhưng cửa đã bị tấm màn che lại nên ánh sáng cũng không rọi vào được. Chu Như Uyên phải mất năm phút mới mò tới giường, đặt tay lên giường cô liền nghi ngờ:

"Quái lạ! Sao giường lại lún thế?"

Chu Như Uyên cũng không nghĩ nhiều nữa, cô hí hửng nhảy lên giường, kéo chăn ấm áp đắp quanh cơ thể, cứ thế mà nhắm mắt ngủ nhưng cô không biết từ lúc vào phòng đến giờ luôn có ánh mắt dõi theo cô.