"Em phát hiện ra gì rồi?" Áp Ánh Ly cúi người quan sát màn hình, chống tay lên lưng ghế.
Áp Ánh Nguyệt căng thẳng, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt mở lớn nhìn vào từng số liệu xuất hiện trên máy tính.
"Không! Không tìm ra gì hết!"
"Sao có thể? Chị cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."
"Có thể anh ta đã phát minh ra một loại virus mới, đến cả em cũng khó phát hiện ra được." Áp Ánh Nguyệt cảm thấy đau đầu, theo thói quen cô ta dùng ngón tay xoa xoa hai bên thái dương, nhưng nét mặt vẫn không dịu đi một chút nào. Mấy ngày nay cô ấy vì lo cho Áp Ánh Ly mà mất ngủ mấy đêm liền, tuy không thể hiện ra mặt nhưng sắc mặt càng ngày càng xanh xao, hốc hác.
Áp Ánh Ly thở dài, con ngươi vô hồn đang suy nghĩ, bây giờ nghĩ cách liệu có kịp không? Trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành, sự bất an chiếm lấy trái tim cô. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn vào máy tính rồi liếc nhìn Áp Ánh Nguyệt.
"Em nghỉ ngơi một chút đi. Chúng ta phải dưỡng sức."
"Để làm gì?"
"Chị nghĩ tối nay chúng ta nên trốn đi, chỉ có đêm khuya đàn em Lãnh Triết mới buông lỏng phòng bị, lúc đó chúng ta sẽ nắm bắt cơ hội."
"Chị nghĩ chỗ này đã bị bại lộ?"
"Chị suy đoán thôi nhưng tốt nhất chúng ta phải hành động trước bọn họ. Hắc Tần Uy dễ dàng để mất dấu, chắc hẳn anh ta rất tự tin chúng ta không có đường thoát."
"Vậy làm theo chị đi." Áp Ánh Nguyệt uể oải đứng dậy, tay vươn cao, ngáp một hơi dài.
"Chưa hết! Máy tính, em bỏ luôn đi."
"Không được, cái này em khó khăn lắm mới để dành mua được, là đời mới đó! Em sử dụng chưa được một tuần." Áp Ánh Nguyệt hốt hoảng ôm lấy cái máy tính, khuôn mặt mếu máo.
Áp Ánh Ly vẫn biểu cảm lạnh lùng, không một chút thương tiếc, thẳng thừng nói:
"Máy tính của em đã bị hack rồi, chị thấy em bây giờ còn không có cách. Em đem theo như vậy khác nào dẫn đường cho bọn họ."
Áp Ánh Nguyệt bĩu môi, tiếc nuối nhìn cái máy tính đắt tiền cô ấy mới sở hữu, hai tay ôm không nỡ buông. Cô ấy vớt vát một chút hi vọng nhỏ nhoi, khóe môi cười rất khó coi:
"Em nhất định sẽ có cách tiêu diệt virus."
"Không! Bỏ đi! Nghe lời chị, sau khi trốn được, chị sẽ mua cho em cái khác." Áp Ánh Ly nói xong lập tức rời đi không để Áp Ánh Nguyệt kịp trả lời, để lại một mình cô ngồi hậm hực.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trường học.
Chu Như Uyên huýt sáo gọi Nhã Nhi, ánh mắt lén nhìn lên bục giảng, xem xét giáo viên. Nhã Nhi nghe thấy nhưng không phản ứng, cô ấy vẫn chăm chú vào cuốn sách giáo khoa. Chu Như Uyên nhăn mặt khó chịu, cô vẫn cố gắng gọi Nhã Nhi, hết khều tay tới khều chân. Năm phút sau, tiếng trống tan học, lúc này Nhã Nhi mới lên tiếng, cất sách vở vào cặp xách:
"Cậu đó sắp thi tốt nghiệp rồi còn ung dung như vậy."
"Cậu không thấy hôm nay lạ sao?"
"Lạ gì chứ?"
Chu Như Uyên lén nhìn quanh lớp, đợi mọi người đã đi gần hết, cô nói tiếp:
"Hôm nay chúng ta đi ngang qua lớp, hình như không thấy Hàm Luân?"
Nhã Nhi đột nhiên khựng lại, cuốn sách trên tay suýt nữa rơi xuống đất, khuôn mặt có hơi hoảng sợ:
"Chúng... Chúng ta quan tâm...anh ta làm gì? Kệ anh ta đi."
"Tớ chỉ tò mò thôi. Không biết anh ta bị gì mà nghỉ học." Chu Như Uyên nhún vai, một tay chống cằm.
Nhã Nhi tăng tốc độ, đứng phắt dậy, một tay kéo Chu Như Uyên ra khỏi lớp. Chu Như Uyên có hơi giật mình, cái cặp cô chưa kịp đeo lên vai, chỉ kịp cầm đi.