Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 78:




Màn đêm tối bao trùm cả thành phố, trong căn phòng nhỏ. Áp Ánh Ly đứng gần cửa sổ, khoanh tay nhìn xuống mặt đường, khung cảnh vắng lặng không một bóng người, yên tĩnh thật đáng sợ. Áp Ánh Nguyệt lúc này từ phòng đi ra, trên tay xách một túi xách khá lớn. Hai người đều mặc từ trên xuống dưới màu đen, đeo khẩu trang kín đáo.

"Xong hết rồi chứ? Chúng ta phải nhanh lên nếu không không kịp mất." Áp Ánh Ly bước nhanh lại kệ tủ lấy chìa khóa, cô ấy mở hộc tủ lấy ra hai khẩu súng được chế tạo đặc biệt như một cái đồng hồ đeo tay. Áp Ánh Ly ném một cái đồng hồ cho Áp Ánh Nguyệt, cô ấy đeo cái còn lại vào cổ tay phải.

Căn phòng tắt hết đèn, Áp Ánh Ly nhẹ nhàng mở cửa phòng, Áp Ánh Nguyệt liền theo sau cô ấy. Hai người rất bình tĩnh đi khỏi khu chung cư, tránh sự nghi ngờ của những người khác, rất may ở đây buổi tối vẫn có một số người đeo khẩu trang nên hai bọn cô dễ dàng lẫn vào đám đông. Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, bọn họ tới bãi đỗ xe.

Chiếc xe hơi đậu gần cuối dãy, bọn họ nhanh chóng ngồi vào xe. Áp Ánh Nguyệt lái xe đi, Áp Ánh Ly thì ngồi bên cạnh lập tức tháo khẩu trang, cô ấy lấy trong túi ra hộp phấn nước, trên vỏ hộp có một cái nút. Áp Ánh Ly nhấn một cái, chiếc họp mở ra, một tấm bản đồ điện tử hiện lên trước mắt.

"Đi đâu chị?" Áp Ánh Nguyệt vừa lên dốc ra khỏi hầm, hai tay điều khiển vô lăng.

Áp Ánh Ly tập trung nhìn bản đồ, những đường kẻ màu xanh lá tượng trưng cho đường đi, một dấu chấm đỏ là vị trí hiện tại của bọn họ. Áp Ánh Ly hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, trong đầu đang lên một kế hoạch tẩu thoát.

"Chị nghĩ nơi nguy hiểm nhất là an toàn nhất!"

Áp Ánh Nguyệt dường như nhận ra Áp Ánh Ly muốn làm gì, quay sang nhìn Áp Ánh Ly đầy nghi hoặc rồi nhìn tấm bản đồ màu xanh lam. Cô ấy thở dài, dừng xe bên lề đường, một đoạn đường vắng không ai qua lại nên sẽ không có người phát hiện ra bọn họ. Áp Ánh Nguyệt khoanh tay, tấm lưng mệt mỏi dựa ra sau ghế.

"Chúng ta cực khổ lắm mới thoát khỏi đó, chị định quay lại?"

"Không! Chúng ta sẽ trốn ở một nơi dễ quan sát Lãnh Gia nhất. Chị còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, đó là giết chết lão đại Cư Phong bang."

"Không phải người thuê chị đã chết rồi sao?"

"Cách đây một tiếng tổ chức đã liên lạc với chị, nói có một người khác tiếp tục thuê chị giết chết Phong vũ..." Áp Ánh Ly nhún nhún, khóe miệng cong lên một đường tuyệt đẹp, nói tiếp: "Chị không hiểu anh ta làm gì mà lắm kẻ thù thế!"

Áp Ánh Nguyệt nhíu mày, tỏ thái độ khó chịu, cô ấy không tự chủ phát ra một câu chửi thề:

"Chết tiệt! Tại sao tổ chức lại giao chị nhiệm vụ nguy hiểm như vậy!? Bọn họ biết chị vừa bị Cư Phong bang bắt, khó khăn lắm mới thoát ra."

"Nhỏ tiếng đi! Bọn họ mà nghe được, em sẽ gặp nguy hiểm. Chị không rõ, có thể tổ chức đã có tính toán. Chị nghĩ tổ chức đang có một kế hoạch gì đó."

Áp Ánh Nguyệt cười khẩy, không nể nang gì nói tiếp:

"Em không sợ! Chúng ta được tổ chức thu nhận từ nhỏ, nhưng không phải vì vậy mà mặc bọn họ lợi dụng. Em đã muốn rời bỏ tổ chức từ lâu rồi, nhưng vì chị nên em đành ở lại."

"Chị có nỗi khổ riêng, em không hiểu đâu." Áp Ánh Ly cúi mặt không muốn cô ấy thấy được tâm tư, con ngươi thoáng qua tia buồn bã.

Thật ra, Áp Ánh Ly không muốn giấu nhưng cô ấy cũng không thể nói ra. Cô ấy từ lâu đã muốn rời khỏi tổ chức cùng em gái nhưng bọn họ nào dễ để mất đi những sát thủ tài giỏi. Tổ chức đã lấy Áp Ánh Nguyệt ra đe dọa cô ấy, vì an toàn của em gái, Áp Ánh Ly không còn cách nào khác. Cô ấy cũng không thể để Áp Ánh Nguyệt rời đi, vì như vậy em gái càng nguy hiểm hơn, ít ra em gái bên cạnh, cô ấy sẽ cảm thấy yên tâm hơn và có thể bảo vệ Áp Ánh Nguyệt chu toàn.

Áp Ánh Nguyệt không muốn nói thêm, mặt cau có, hành động mạnh bạo gạt cần, đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh đi.