Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 79:




Không khí u ám trong một căn nhà bỏ hoang gần bìa rừng, xung quanh cây cối bao phủ, địa hình khá hiểm trở, nếu nhìn từ ngoài vào khó thấy được ngôi nhà. Căn nhà tồi tàn đến mức rêu mốc trên tường, đồ đạc đóng bụi một lớp dày, vị trí xáo trộn như đã xảy ra một cuộc hỗn chiến ở đây. Màn đêm yên tĩnh bốn phía hoang vắng, chỉ có tiếng xào xạc lá cây theo cơn gió thoảng, trong rừng còn có tiếng côn trùng đồng thanh vang lên chói tai.

Năm phút sau, một người đàn ông đi tới, anh ta mặc kín đáo từ trên xuống dưới, đôi giày thể thao bước chậm rãi trên những lá cây khô. Mục tiêu của hắn là khu rừng phía sau căn nhà hoang, anh ta đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt. Người đàn ông cũng không quên quan sát động tĩnh xung quanh, vừa đi vừa láo liên hai mắt, tay cầm một túi đồ khá lớn. Anh ta đi sâu vào rừng, phía trước có bia đá lớn, hai tấm ảnh trên một bia mộ được đặt phía trước, là một nam một nữ.

Bước chân dừng lại, anh ta đứng im như trời trồng, ánh mắt ẩn chứa sự đau thương nhìn ảnh hai người trên tấm bia. Bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, tròng mắt đỏ ngầu ẩm ướt, một giọt lệ từ từ chảy dọc xuống gò má.

Anh ta quỳ mạnh xuống đất, đá nhọn, cành cây gãy, những thứ nguy hiểm làm rách vải cứa vài đường vào hai đầu gối, mặc cho nó trầy xước anh ta khuôn mặt vẫn sắc lạnh không có chút biểu cảm. Từ từ nhấc cánh tay, ngón tay vuốt nhẹ hai di ảnh, hai tấm hình hai người đều mỉm cười phúc hậu.

"Con tới rồi." Hàm Luân cất giọng nghẹn ngào, cố nén nước mắt vào trong, một tay anh ta ôm ngực.

Hàm Luân nhớ lại ngày hôm đó, không kìm được nước mắt tuôn ra ào ạt như suối, khuôn mặt theo cảm xúc trở nên đỏ bừng. Bàn tay càng siết chặt ngực trái, tim đau như bị hàng ngàn nhát dao đâm xuyên qua. Hàm Luân hít một hơi sâu, cánh tay hạ xuống, anh ta lau sạch nước mắt.

"Con có đem đồ cúng ba mẹ." Hàm Luân mở túi đồ, lấy trái cây bày trên dĩa sứ và một chai rượu quý hiếm đắt tiền, anh còn nói thêm: "Con có đem chai rượu mà khi còn sống ba thích nhất."

Hàm Luân rót ra ba ly rượu nhỏ, hai ly anh ta đặt trước di ảnh của người đàn ông và người đàn bà trung niên, tay anh ta nâng ly còn lại cung kính:

"Ly này con kính ba mẹ." Dứt lời, anh ta nốc một hơi cạn sạch ly rượu, vị cay nồng đọng lại ngay cổ họng. Hàm Luân không tự chủ hơi nhăn mặt, đây là lần đầu anh uống rượu, lại còn là loại có nồng độ cao như vậy.

"Ba mẹ biết không? Suýt nữa là kế hoạch của con thành công rồi nhưng không ngờ lại có việc nằm ngoài dự đoán, con... Con đã tốn công dàn xếp tất cả, chỉ còn đợi bọn họ chiến tranh với nhau, tàn sát lẫn nhau, con sẽ đứng một bên xem cuộc vui. Thật tiếc! Bọn họ lại thông minh hơn con nghĩ, thế mà lại nhìn thấu được toàn bộ kế hoạch của con... Tại sao!? Chỉ còn một chút! Một chút nữa thôi!"

Hàm Luân không kìm nén được cơn giận, cái ly thủy tinh bị anh ta bóp nát trong lòng bàn tay, mảnh ly sắc bén cứa vào da thịt, máu chảy xuống đất càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc bàn tay đầy máu tươi. Hàm Luân vẫn không cảm thấy gì là đau đớn, dường như cảm xúc đã bị chai lì, trái tim lạnh lẽo. Anh ta để mặc những mảnh thủy tinh rơi xuống, những chiếc lá khô dưới đất cũng dính máu của Hàm Luân.

Bất chợt, anh ta nở ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt càng nguy hiểm khiến người khác nổi da gà.

"Ba mẹ yên tâm, con đã có kế hoạch mới rồi. Lần này con sẽ không phải mất nhiều công sức, con đã cho người trực tiếp giết chết anh ta... Ha... Ha..." Hàm Luân phá lên cười, gió cũng bắt đầu nổi lên, những chiếc lá đứt khỏi cành bay ngang qua mắt anh ta.

"Phong Vũ! Nhất định phải giết được anh mới hạ được cơn giận của tôi."