Hôm sau, trời khá âm u về chiều, sân trường nhộn nhịp, là giờ tan học. Đám học sinh lần lượt ra về, Nhã Nhi và Chu Như Uyên vẫn như thường ngày. Hôm nay đặc biệt hơn là Chu Minh Hào lại đích thân đến đón bọn họ, tối qua Chu Như Uyên gợi ý, sáng nay anh ta lập tức hoàn thành xong công việc để kịp giờ cho hai người. Vừa thấy Nhã Nhi, Chu Minh Hào liền mở cửa bước xuống xe, cơ thể làm biếng dựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn thẳng cô và Nhã Nhi từ xa, anh ta hôm nay một bộ âu phục đen rất nam tính, phong thái lạnh lùng trở thành tâm điểm chú ý. Chu Minh Hào không quan tâm những gì xung quanh, anh ta chỉ quan tâm đến một người. Anh ta không giấu nổi sự vui mừng, khóe miệng nhếch lên tạo ra một đường cong hoàn mỹ với Nhã Nhi. Chu Như Uyên nhếch mép, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, cô thừa biết Chu Minh Hào vì sao vui đến vậy.
Nhã Nhi có hơi ngượng ngùng, nhìn ánh mắt Chu Minh Hào thể hiện, cô ta nở một nụ cười nhẹ, bàn tay bấu nhẹ vào cánh tay Chu Như Uyên. Hai người từng bước tiến đến chỗ chiếc xe hơi đang đậu.
Chu Minh Hào lập tức mở cửa sau cho hai người, đợi Nhã Nhi ngồi vào trong, anh ta dùng lực vừa phải đóng cửa xe rồi ngồi vào phía trước. Tốc độ xe chạy không quá nhanh cũng không chậm, bánh xe chạy đều đều trên đường. Không khí trong xe có phần ngượng nghịu, cô lại không thích cảm giác này, lập tức mở lời:
"Nhã Nhi! Nay cậu nghỉ làm mà, đi đâu đó đi."
"Chúng ta đi đâu?" Nhã Nhi có hơi lưỡng lự, sau một phút suy nghĩ mới trả lời.
"Đi ăn đồ Hàn đi, nghe nói rất ngon."
"Tớ chưa bao giờ ăn những món đấy."
Chu Như Uyên không lập tức trả lời cô ấy mà quay sang nhìn Chu Minh Hào, hỏi:
"Ba chở tới nhà hàng hôm qua con nói đi."
Chu Minh Hào chỉ nhìn lướt hai người qua kính chiếu hậu, im lặng tập trung lái xe. Còn về phía bọn họ, Chu Như Uyên nhìn Nhã Nhi, nói tiếp:
"Cậu yên tâm, ở đây đồ ăn rất ngon."
"Tớ chỉ sợ khác khẩu vị thôi."
"Không sao, ở nhà hàng này làm đồ ăn hợp với khẩu vị nước mình nên mọi người đều có thể thưởng thức."
Nhã Nhi nhìn xuống cái cặp trong lồng ngực, bặm chặt môi rồi nhìn cô:
"Ở đó...có đắt lắm không?"
Chu Như Uyên tất nhiên là biết Nhã Nhi đang nghĩ gì, cô liền mỉm cười:
"Yên tâm, chúng ta được ăn miễn phí."
"Thật á!? Sao tốt vậy?"
"A... A... Tớ có phiếu ăn miễn phí ở đó." Chu Như Uyên ấp úng suýt nữa lộ chuyện, nếu để Nhã Nhi biết bữa nay do Chu Minh Hào trả tiền thì nhất định sẽ không đồng ý.
Nhã Nhi quả nhiên tin lời Chu Như Uyên, không nghi ngờ gì. Tranh thủ Nhã Nhi không để ý, cô và Chu Minh Hào nháy mắt ám hiệu nhau qua kính chiếu hậu.
Chu Minh Hào rất hào hứng, anh ta tăng tốc hơn một chút nhưng không chạy quá nhanh, anh sợ Nhã Nhi sẽ hoảng sợ.
Tới nhà hàng cũng đã gần bảy giờ tối, nhân viên nam từ trong nhà hàng đi ra. Ba người đi xuống xe, Chu Minh Hào liền đưa chìa khóa cho nhân viên gửi xe. Bọn họ vào trong nhà hàng, một nhân viên nữ ra chào hỏi:
"Xin hỏi mình đặt bàn chưa ạ?"
Chu Minh Hào lạnh lùng đáp một chữ ngắn gọn:
"Rồi!"
"Dạ vậy mời anh chị." Nữ nhân viên có hơi run sợ trước thái độ của Chu Minh Hào, cô ta vẫn nở nụ cười, bàn tay hướng vào bên trong.
Cô ta đi trước dẫn đường, bọn họ đi theo sau. Vị trí là giữa nhà hàng, một bàn vuông lớn nhưng có khung che chắn nên không sợ ai nhìn ngó, rất thích hợp với bọn họ. Sau khi ba người gọi món xong, nhân viên cũng rời đi. Chu Minh Hào ngồi đối diện Nhã Nhi và Chu Như Uyên, ánh nhìn chằm chằm của anh ta khiến Nhã Nhi có phần không thoải mái, bàn tay lại lần nữa bấu nhẹ vào cánh tay cô, Chu Như Uyên vỗ nhẹ mu bàn tay Nhã Nhi bình tĩnh.