Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 84






Phong Vũ!

Chu Như Uyên vân vân không biết có nên xem tin nhắn, cuối cùng cô vẫn quyết định mở. Ngay từ dòng đầu, Phong Vũ đã hỏi thăm Chu Như Uyên:

"Hôm nay có mệt không?"

Chu Như Uyên định nhắn lại nhưng chưa kịp bấm thì có tiếng ai gọi cô.

"Như Uyên! Nãy giờ cậu ở đây à? Cậu đã khỏe chưa?" Nhã Nhi vui mừng chạy lại.

Chu Như Uyên giật mình, vội tắt điện thoại, lời nói có hơi lắp bắp:

"À... À... Tớ khỏe rồi. Hai người nãy giờ đi đâu vậy?"

"Tớ và ba cậu đi dạo một vòng rồi về luôn."

"Cậu lên đi." Chu Như Uyên vội mở cửa xe để Nhã Nhi vào trong.

Chu Minh Hào cũng ngồi vào xe, tiện thể nhìn hai người qua gương chiếu hậu, nói:

"Giờ cũng khá trễ, chúng ta về thôi."

--------------

Gần nửa đêm.

Lãnh Triết từ lúc vào cổng Lãnh Gia, anh ta đã cảm giác có người theo dõi. Lãnh Triết cười thầm, đi vào bên trong ngôi biệt thự, thỉnh thoảng anh ta sẽ liếc một chút về phía tòa nhà cao cũ kĩ phía đối diện.

Áp Ánh Ly bên tòa nhà đối diện vẫn tập trung quan sát, trong khi Áp Ánh Nguyệt đã vào được mấy giấc. Căn phòng tắt đèn, chỉ có một chút ánh sáng ở cửa sổ phản chiếu hình bóng Áp Ánh Ly xuống nền nhà lạnh lẽo, trên người cô ta chỉ có một chiếc váy ngủ mỏng manh, gió lùa qua da thịt trơn nhẵn làm cô ta hơi nổi da gà.

Lãnh Triết vừa tắm rửa sạch sẽ, phía trên trần trụi chỉ có cái khăn tắm quấn quanh hông, một vài giọt nước còn đọng trên cơ thể màu vàng đồng. Áp Ánh Ly đang quan sát bằng ống nhòm nên không ngạc nhiên khi một màn đặc sắc lại lọt vào mắt cô ta, bất giác khuôn mặt Áp Ánh Ly đỏ lên như trái cà chua, hai mắt mở lớn hết cỡ. Áp Ánh Ly vội đặt ống nhòm xuống, không tiếp tục nhìn nữa, hơi thở có phần gấp gáp hơn bình thường.

Tên chết tiệt này không có ý tứ gì hết!

Áp Ánh Ly không hề biết tất cả là Lãnh Triết đều cố ý, anh ta ở bên kia còn đang vừa lau người vừa thích thú nghĩ đến khuôn mặt của Áp Ánh Ly, khóe môi nhếch sâu.

Áp Ánh Ly lắc mạnh đầu, cô ta tức giận ném ống nhòm ra ghế sofa, bản thân leo lên giường đi ngủ, không thèm quan tâm đến Lãnh Triết nữa.

--------

Ở Lãnh Gia.

Lãnh Triết mặc vào một áo choàng, anh ta chỉ buộc qua loa dây thắt lưng, khuôn ngực trần săn chắc vẫn trưng ra đầy lộ liễu. Anh ta tới thư phòng, căn phòng rộng chỉ có tủ sách lớn, bên cạnh có một tủ rượu nhỏ, một bộ bàn ghế và bàn làm việc được đặt giữa phòng, sau còn có tấm kính lớn cường lực giúp anh ta có thể quan sát bên ngoài. Lãnh Triết thở ra một hơi nam tính, đi đến bàn làm việc, cái máy tính đã mở sẵn, trên màn hình xuất hiện một hộp thư. Lãnh Triết tiện tay mở ra xem, lại là tin nhắn của Hắc Tần Uy, anh ta chỉ xem lướt qua, không màng hồi đáp. Anh ta đến tủ rượu, lấy ra chai rượu yêu thích mà thưởng thức.

Vừa nếm vị cay nồng của rượu vừa nhìn ra bên ngoài qua tấm kính dày. Lãnh Triết không khỏi mỉm cười, nụ cười không nguy hiểm u ám mà nó ẩn chứa một chút dịu dàng ôn nhu, trong ánh mắt còn có một chút nhớ nhung và yêu thương về một người con gái.

...

Tối đó, màn đêm yên tĩnh, đã hơn mười hai giờ, không hiểu sao Áp Ánh Ly không ngủ được, cô ấy nằm bên cạnh Áp Ánh Nguyệt cứ trở mình liên tục, trong khi Áp Ánh Nguyệt đang ngủ rất ngon lành. Cô ấy xoay đầu nhìn thân thể mảnh khảnh bên cạnh rồi lại nhìn lên trần nhà lạnh lẽo. Áp Ánh Ly vén chăn xuống giường, đi lại tủ lạnh, lấy một hộp nước trái cây ra uống, vừa thưởng thức vừa đăm chiêu, kế hoạch ngày mai cô ấy và Áp Ánh Nguyệt định sẽ đi thăm dò tình hình Phong Gia. Phong Vũ rất khó đối phó, bọn họ phải thật cẩn thận để không bị phát hiện. Áp Ánh Ly thở dài, đôi mắt đăm chiêu vào một khoảng xa xăm. Cô ấy uống hết nước trái cây, theo phản xạ liếc nhìn lên cái đồng hồ có hơi cũ kỹ đóng một mảng bụi, một giờ sáng. Sáng mai bọn họ phải dậy sớm chuẩn bị, cô ấy nghĩ xong dọn dẹp lại mớ hỗn độn rồi bản thân cũng leo lên giường, cố gắng sâu vào giấc ngủ, phải nửa tiếng sau Áp Ánh Ly mới chìm vào giấc.