Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)

Chương 13: Hoa rơi người lẻ bóng




Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)



Ngày hôm sau, khi Diệp Niệm Sênh được Tiểu Giang đưa đến phòng thu âm, mới biết Mộ Thiên Ca đã sớm thay cô chuẩn bị toàn bộ tại đây rồi.



Mộ Thiên Ca giới thiệu cô với ALEX - người chế tác chính của album lần này, lại nói với cô “Tiểu Sênh, phần anh hát vừa thu xong rồi, nhưng anh sẽ cùng vào phòng thu với em. Đừng căng thẳng.”



Trước đây Diệp Niệm Sênh đã xem qua một số bài phỏng vấn của các nhà chế tác âm nhạc, khi nhắc đến Mộ Thiên Ca, ai cũng khen hiệu suất ghi âm của anh cực cao, luôn xong trong lần đầu tiên. Diệp Niệm Sênh gật đầu, nhưng bây giờ muốn cô không căng thẳng thật sự là... không thể nào.



Diệp Niệm Sênh và Mộ Thiên Ca đứng trước microphone, bắt đầu thu âm. Vốn lo mình sẽ xảy ra vấn đề, nhưng vì Mộ Thiên Ca ở bên, nên phần giọng nữ của Diệp Niệm Sênh cũng thu xong rất thuận lợi.



Chỉ có câu "anh là nắng gắt trên bầu trời", ALEX nói phần hát của cô thiếu chút sức bật, nên phải thu nhiều lần.



Khi Diệp Niệm Sênh sắp mất hết lòng tin, Mộ Thiên Ca ra hiệu tạm dừng, sau đó dịu dàng dạy cô hát thế nào mới không hụt hơi, lại có thể có lực.



Diệp Niệm Sênh chăm chú nghe và tiếp thu, khi thu lại một lần nữa, cuối cùng cô cũng đạt tới yêu cầu của ALEX theo đuổi hoàn mỹ, thu ngững lời ca khác cũng không có khó khăn gì lớn.



Thu xong, Diệp Niệm Sênh vẫn còn nhớ, vừa rồi Mộ Thiên Ca đã dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng, đi về phía cô để giảng giải: “Bài ca này cần biểu hiện được nỗi vấn vương của một cô gái nhỏ. Không nhỏ nhẹ uyển chuyện, càng không tê tim liệt phổi, đau lòng xót dạ. Mà nên dùng giọng trong trẻo cộng với tình cảm nhiệt tình như lửa. Đặc biệt là câu hợp ca cuối cùng phải thể hiện được sự lãng mạng, như đêm khuya tỉnh giấc, nắm tay người nhìn ngọn đèn dầu trước sân.



“Tiểu Sênh, hát khá lắm.” Lời khen của Mộ Thiên Ca ngắt ngang suy nghĩ mơ hồ của cô.”



“Cảm ơn.” Diệp Niệm Sênh mỉm cười, sau đó như nhớ ra chuyện gì, bỗng mở miệng: “Đúng rồi, anh Ca, anh có thể nói người hát là Sênh Ca không?”



Mộ Thiên Ca nghe xong liền giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được.”



Anh không hỏi vì sao khiến Diệp Niệm Sênh thở phào nhẹ nhõm, trước giờ Mộ Thiên Ca vẫn luôn khéo hiểu lòng người như vậy. Kỳ thật cô cũng không rõ vì sao, chỉ cảm thấy bây giờ, vị trí của Sênh Ca cao hơn Diệp Niệm Sênh, cách Mộ Thiên Ca gần hơn một chút.



“Đến đây đến đây đến đây, mọi người cùng đến chụp ảnh chung nào, kỉ niệm ngày trọng đại hôm nay.” ALEX nói xong, liền có nhân viên đẩy Diệp Niệm Sênh vào giữa.





“Mọi người chụp ảnh tập thể xong, khi từng người tản ra, không ngờ Mộ Thiên Ca lại nói: “Tiểu Giang, cậu chụp riêng một tấm cho tôi và Tiểu Sênh đi.”



Tiểu Giang lập tức cầm lấy máy ảnh, Diệp Niệm Sênh đứng sóng vai cùng Mộ Thiên Ca, anh vươn tay, dịu dàng ôm lấy cô, trong ảnh cô ngước mắt, anh cúi đầu, thâm tình nhìn nhau.



Diệp Niệm Sênh vui đến quên cả hít thở, quen anh lâu như vậy, là người hâm mộ, lần nào tim cũng đập như có con nai chạy loạn, vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng là chụp ảnh chung với anh.



Thần tượng chính là thần tượng, luôn thân thiết như thế.



“Có lẽ album mới sẽ được đưa ra thị trường trước khi phim của em được phát sóng. Vừa rồi anh và ALEX đã bàn bạc quyết định sẽ đưa bài “Ánh sáng sáng chói nhất trong lòng tôi này” làm một trong những ca khúc chủ đề, em cũng biết đấy, tình ca nam nữ hát đối đáp của anh không nhiều lắm.”



“Em biết, ngoại trừ bài này, anh cũng từng hợp tác “yêu tình yêu” và “số mệnh” với Lý Tuyết Vi và Trần Vân Thi. Hai bài hát này đều rất thanh công một thời, đến nay nhóm trai gái đến KTV vẫn nhất định sẽ chọn những bài tình ca kinh điển này.



“Quả nhiên là fan trung thành của anh.” Mộ Thiên Ca sủng nịnh xoa đầu Diệp Niệm Sênh, sau đó mỉm cười: “Bọn họ muốn đi ăn mừng, cùng đi đi.”



Vốn Diệp Niệm Sênh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị đám người Tiểu Giang, Nana cướp lời: “Đi thôi, hôm nay anh Ca mời khách.”



Mộ Thiên Ca đi theo sau bọn họ, ALEX bỗng vòng đến bên cạnh anh, vỗ vai anh nói: “Hôm qua Viên Lực gọi điện thoại cho để tôi nói về Diệp Niệm Sênh này, giọng hát thực sự không tệ, anh Ca, anh tìm được báu vật rồi.”



“Quả thực là báu vật.” Mày kiếm của Mộ Thiên Ca nhíu lại, nói đầy ý tứ.



Trong bữa cơm, Diệp Niệm Sênh đều quen thuộc với nhân viên quanh Mộ Thiên Ca, cũng không còn mất tự nhiên như trước. Nhưng khi cơm nước xong xuôi, mọi người vừa mới ra khỏi cửa, đang hứng trí bừng bừng bàn bạc nên đi đâu chơi, Mộ Thiên ca đeo khẩu trang bị người hâm mộ tinh mắt phát hiện, cùng xông lên, vây quanh họ đến nỗi nước cũng không thể lọt.



Tài xế mau chóng lái xe tới cửa, Na na và Tiểu Giang cùng các nhân viên khác lập tức phản ứng kịp thời, che chở Mộ Thiên Ca lên xe, lần này Diệp Niệm Sênh theo sát sau lưng Mộ Thiên Ca, cùng bước lên xe của anh. “Xin lỗi, Tiểu Sênh, không ngờ fan sẽ nhận ra anh.”



“Đừng nói xin lỗi. Nếu là trước đây, em cũng hi vọng có thể tình cờ gặp anh ở khách sạn hoặc nơi nào đó, nhờ anh kí tên, cho nên em hiểu được tâm tình này của fan. Lời của Diệp Niệm Sênh là lời thật lòng, không có ý khách sáo cho qua.




“Cảm ơn sự thông cảm của em.” Giọng nói trầm thấp của Mộ Thiên Catrong chiếc xe nhỏ hẹp này có dẻ đặc biệt êm tai và mê người.



“Tiểu Diệp, em còn nhiều thời gian, sau này có thể từ từ hiểu rõ, rốt cuộc anh Ca của em được hoan nghênh tới nhường nào.” Người đại diện Nana ở bên cạnh mở miệng nói đầy ý tứ.



“Ặc?” Anh Ca của em, bốn chữ này khiên Diệp Niệm Senh6hoan2 toán há hốc mồm, đôi má phiếm hồng lén nhìn Mộ Thiên Ca chăm chú, thấy anh đang mang theo nụ cười thản nhiên nhìn mình, Diệp Niệm Sênh liền xấu hổ dời mắt đi.



“Chào mừng đến với phòng làm việc của Mộ Thiên Ca.” Vừa vào cửa lớn, Nana đã nhiệt tình nói



Diệp Niệm Sênh lại có vẻ vô cùng sửng sốt, đã sớm biết Mộ Thiên Ca có phòng làm việc riêng, nhưng cô chưa từng ngờ rằng nơi này lại lớn như vậy. Cô đè nén tâm tình kích động không thôi hỏi: “Em có thể chụp ảnh không?”



“Đương nhiên có thể.” Mộ Thiên Ca cười, dịu dàng tao nhã nói.



“Tiểu Sênh, em đi theo anh.” Anh đi phía trước, cô theo sau, thấy mấy nhân viên trong phòng làm việc đang dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm mình, cô lễ phép cười với bọn họ, rồi đi theo Mộ Thiên Ca đến văn phòng của anh.



“Có thích nhân viên của anh không?” Không biết có phải Diệp Niệm Sênh gặp ảo giác hay không, cô cảm thấy hôm nay Mộ Thiên ca đặc biệt gần gũi.



“Khá thích.” Diệp Niệm Sênh ca ngợi, không hề che giấu tình cảm.




“Có muốn cân nhắc trở thành một thành viên trong phoong2 làm việc của anh không, trở thành nghệ sĩ của anh.” Mộ Thiên Ca đề nghị.



“Em... em có thể sao?” Diệp Niệm Sênh có chút không thể tin vào tai mình.



Chỉ cần em bằng lòng, bọn anh lúc nào cũng chào đón.”



“Em sẽ suy nghĩ kĩ.” Diệp Niệm Sênh trả lời rất nghiêm túc.




“Lần này định ở lại Bắc Kinh mấy ngày?”



“Nhân lúc đoàn phim "Nguyện thua cuộc" chưa bắt đầu tuyên truyền, em định lười biếng một chút, có lẽ sẽ đi chơi thêm hai ngày.” Diệp Niệm Sênh cười, nói tiếp: “Sắp tới anh Ca phải chuẩn bị cho chuyến lưu diễn, chắc bận nhiều việc lắm.”



“Phải đó, ngày mai đã phải bắt đầu luyện tập, cuối tháng tổ chức buổi diễn đầu tiên ở Bắc Kinh, em có đến không?”



“Cuối tháng, cũng còn chín ngày nữa, đương nhiên em phải đi cổ vũ rồi.” bấm đốt ngón tay, tính ra còn chín ngày, trả lời như đinh đóng cột.



Diệp Niệm Sênh vừa nói xong, cửa phòng làm việc của Mộ Thiên ca đã bị người ta đẩy mạnh ra. Khi Diệp niệm Sênh thấy người tới, giật nảy mình.



“Anh về Bắc Kinh sao không đến tìm em?” Xuất hiện trước mặt bọn họ là người mẫu quốc tế ANGELA với vẻ mặt bất mãn, cô thấy Mộ Thiên Ca không trả lời, lại nhìn sang Diệp Niệm Sênh ngồi đối diện anh, nói: “Cô gái này là ai?”



Diệp Niệm Sênh đứng lên vốn muốn lễ phép tự giới thiệu, nhưng không ngờ Mộ Thiên Ca cũng đứng lên, lạnh lùng mở miệng: “Em tới làm gì?”



“Em rất nhớ anh.” Lời nói ái muội của Angela khiến Diệp Niệm Sênh cảm thấy không thoải mái, cô nói khẽ: “Anh Ca, em còn có việc, đi trước đây.”



Nhưng khi cô nặng nề cất bước chuẩn bị rời đi, Mộ Thiên ca gọi cô lại, nói: “Tiểu Sênh, anh đi cùng em.”



Nói xong anh đi về phía Diệp Niệm Sênh, sau đó nói với Angela, “Anh có khách quan trọng, thứ cho không thể tiễn xa được.”



Mãi đến khi Diệp Niệm Sênh và Mộ Thiên ca ra khỏi phòng làm việc của anh, Diệp Niệm Sênh cũng không hỏi đến quan hệ của họ, Mộ Thiên ca cũng không nói. Xe dừng ở một đầu ngõ, Mộ Thiên Ca tự nhiên nở nụ cười: “Sao không hỏi chuyện của anh và Angela?”



“Anh muốn nói thì sẽ nói cho em.” Diệp Niệm Sênh thành thật nói, tuy trong lòng tò mò muốn chết, nhưng mỗi người đều có chuyện riêng của mình.



Mộ Thiên ca chỉ cười cười, sau đó deo khẩu trang xuống xe, Diệp Niệm Sênh cũng xuống xe cùng anh, bọn họ sóng vai đi đến một con đường, nhìn bảng hiệu trước mắt, Diệp Niệm Sênh hoàn toàn lóa mắt, bởi vì bất kể như thế nào cũng không ngờ Mộ Thiên Ca sẽ đưa cô tới đây...