Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)

Chương 14: Tiệc mưa nhỏ




Diệp Niệm Sênh không hề xa lạ với phòng game, bởi vì từ trung học, Hoắc Phàm đã đưa cô đi chơi tại các phòng game lớn ở Thượng Hải.



Nhưng vây giờ cô vô cùng kinh ngạc, bởi vì chưa từng ngờ rằng Mộ Thiên Ca cũng sẽ tới phòng game, trước giờ trong mắt cô, anh chính là nam thần "không ăn khói lửa nhân gian", bây giờ cô bắt đầu hiểu anh một chút rồi.



Bởi vì cách ăn mặc của cả nam lẫn nữ ở đây đều rất khác biệt, hơn nữa ai cũng tự đắm chím vào thế giới của riêng mình, cho nên không ai để ý tới anh và cô đang mang nón và khẩu trang.



"Trước đây, anh không vui, anh thích đến nơi này."



"A..., thật ra em cũng vậy." Diệp Niệm Sênh gất đầu, nói xong mới kịp phản ứng, ý anh là bây giờ anh đang không vui?



Cô lén ngắm nhìn Mộ Thiên Ca, tuy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại, có thể thấy thật sự đang không vui.



Anh không vui vì chuyện của ANGELA sao? Diệp Niệm Sênh nhớ lại, khi cô đang ngẩn người, Mộ Thiên Ca rất thuần thục đổi tiền trò chơi, đi đến bên cô.



Bởi vì xung quanh khá ồn ào, nên anh dịu dàng ghé sát tai cô hỏi: "Em muốn chơi gì?"



Giọng nói của anh xuyên qua âm nhạc ồn ào lại có từ tính không ngờ, đánh thẳng vào tai cô, không khí bỗng nhuộm vẻ ái muội.



Cô đỏ mặt trả lời: "Máy nhảy."



Vì vậy năm phút sau, khi ca khúc thứ mười gần kết thúc, Mộ Thiên Ca và Diệp Niệm Sênh nhìn nhau cười, hiểu rõ ý của đối phương: Nhiều người như vậy, trong đó nhất định sẽ có người nhận ra Mộ Thiên Ca đến.



Hết nhạc, hai người rất thản nhiên xuống khỏi máy nhảy, chuẩn bị rời khỏi.



Quả nhiên, mới đi được vài bước, đã nghe thấy sau lưng có người kêu lên: "Tôi nhớ rồi, người kia là Mộ Thiên Ca, anh Ca."



Vì vậy Mộ Thiên Ca và Diệp Niệm Sênh còn chưa kịp thở, đã phải bắt đầu chạy marathon, sau lưng mà một nhóm fan nghe tin mà tới.



Diệp Niệm Sênh cũng không biết là hơi sức từ đâu đến, bỗng chạy rất nhanh, sau khi bọn họ chạy về xe, nghênh ngang rời đi, cô lập tức nằm liệt ở ghế phụ.



Không lâu sau, Mộ Thiên Ca dừng xe ở ven đường, sau đó hai người bắt đầu cười lớn.



"Vui quá." Diệp Niệm Sênh thành thật nói ra cảm giác lúc này của mình.



"Vui là tốt." Mộ Thiên Ca mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn cô, lúc này đáy lòng dâng lên cảm xúc sợ hãi chưa từng có.



Mộ Thiên Ca, nụ cười hồn nhiên dễ thương của cô ấy, mi có thể giữ mãi được không?



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~




Trở lại phòng khách sạn, Diệp Niệm Sênh đang suy nghĩ về hành trình mấy ngày tới, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.



Khi cô mở cửa, không khỏi ngẩn người.



Angela kiêu ngạo đứng đó, dương dương tự đắc liếc mình, trong mắt đầy vẻ khinh thường.



Angela có dáng người cao gầy, ngũ quan xinh xắn, rõ ràng cô ta chính là con cưng của trời, Diệp Niệm Sênh nghĩ cho dù cô gái nào đứng trước cô ta cũng đều chán nản thất sắc, kể cả bản thân.



Không chờ Diệp Niệm Sênh kịp phản ứng, Angela đã tự ý vào phòng của cô, ngồi xuống ghế sofa.



Diệp Niệm Sênh đóng cửa, lịch sự ngồi đối diện cô ta.




"Không biết cô Angela tìm tôi có chuyện gì?" Cuối cùng Diệp Niệm Sênh cũng tìm lại giọng nói của mình từ cơn sốc, chưa kể nơi này là địa bàn của cô, cô lại không làm chuyện gì xấu, sợ gì chứ?



Angela nhìn chằm chằm Diệp Niệm Sênh thật lâu, từ đầu đến chân, đánh giá tỉ mỉ. Bỗng nhiên, đôi mắt đẹp thâm túy rơi lệ.



Diệp Niệm Sênh nhìn màn kịch này, không thể tượng nổi, mở to hai mắt, vội đưa khăn tay, cô như lạc trong sương mù không biết phải nói gì, chỉ bất giác lúng túng, nên luống cuống tay chân mà thôi.



"Cô Diệp, cô rời khỏi anh Ca, cô muốn gì, chỉ cần tôi có, tôi đều sẽ cho." Người đẹp trước mắt khóc đến hoa lê đẫm mưa[1], chỉ để nói câu này.



Không đợi Diệp Niệm Sênh mở miệng, Angela lại tự nói: "Hình như tôi vẫn chưa tự giới thiệu với cô, tôi là bạn gái cũ của anh Ca, chúng tôi đã từng rất yêu nhau."



Không hiểu sao khi Diệp Niệm Sênh nghe câu phía sau, lòng có chút đau đớn. Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Tôi không hiểu ý cô."



"Ý tôi là cô giỏi thì đi soi gương xem cô có tư cách gì mà tranh anh Ca với tơi, biết điều thì rút lui sớm một chút. Nếu không tôi sẽ khiến cô phải trắng tay." Angela bỗng đứng dậy, nói rất khinh thường, hoa lê đẫm mưa sớm đã không còn, thay vào đó là sự giải hoạt và nụ cười cao ngạo. "Nước mắt vừa rồi, xem như... chúc mừng vì cô rời khỏi."



Lần này, Diệp Niệm Sênh hoàn toàn hiểu rõ mưu đồ của người đến, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được Angela có khuôn mặt của thiên sứ, lại mang theo tâm hồn của ma quỷ.



Có lẽ tình yêu, khiến con người ta mê loạn tâm trí, mù quáng.



===



Chú thích:



[1] Lê hoa đái vũ: hoa lê đẫm mưa, chỉ người con gái đẹp khóc sướt mướt trông vô cùng xinh đẹp tội nghiệp.