Cùng Hoan
Anh có muốn ăn một miếng không?
Lâm Hoài xắn một thìa bánh kem đưa đến bên miệng của Khương Lâm Trúc, trên gương mặt cậu vươn nét cười, khóe miệng còn dính chút kem. Khương Lâm Trúc gạt chiếc bánh mà Lâm Hoài để chắn ngang trước mặt họ sang một bên, cúi người cắn lên miệng cậu.
Dù không đau nhưng Lâm Hoài vẫn rên rỉ kêu đau.
“Em đừng thả thính.” Khương Lâm Trúc vò rối tóc của Lâm Hoài, “Em muốn ăn gì?”
Lâm Hoài cắn thìa nghĩ, “Cánh gà chiên xù.”
“Vậy chúng ta đi siêu thị trước?”
“Vậy em có thể ăn thêm một ít bánh kem chứ?”
Khương Lâm Trúc quay đầu lại nhìn cậu, Lâm Hoài giơ tay thề: “Là thật, thầy Khương anh phải tin em, là sự thật, sự thật 100%.”
Cuối cùng, vẫn một thêm một phần bánh kem nhỏ.
Lâm Hoài lấy điện thoại ra xem tin nhắn nên cậu không để ý thấy bên kia đường, Kiều Lập Hàng đang đứng cùng với bạn hắn.
Tên công tử nhà giàu nào đó, dùng cùi chỏ thúc vào người Kiều Lập Hàng, cười châm biếm: “Đó không phải là đứa con hoang của cha cậu sao?”
Kiều Lập Hàng nhìn sang, Khương Lâm Trúc đặt tay lên vai Lâm Hoài, bình tĩnh dẫn người đi về phía hắn.
“A? Không phải chứ, người đàn ông bên cạnh cậu ta là ai vậy nhỉ? Hai người chắc không phải là loại quan hệ kia chứ? Thật kinh tởm.” Tên công tử nhà giàu kia cười nói.
Kiều Lập Hàng chán ghét nhíu mày, dời tầm mắt sang chỗ khác, hắn luôn cảm thấy người đàn ông bên cạnh Lâm Hoài có chút quen mắt, “Đi thôi, thật xui xẻo.”
Một đám người cười giỡn rời đi, Khương Lâm Trúc liếc mắt nhìn nhưng không nói lời nào.
Lâm Hoài đang nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, Khương Lâm Trúc nhắc nhở cậu không được vừa đi vừa nghịch điện thoại, cậu vươn tay ra nắm lấy tay anh, tay còn lại gõ tin nhắn.
Lâm Hoài: Cuối tuần tớ sẽ không về.
Vương Khải Hoa:???
Chu Khang: Nhãi con, cậu lại đổi tính rồi, cậu học đâu thói xấu buổi tối không về nhà thế hả?”
Lâm Hoài: Tớ ra ngoài chơi.
Lâm Hoài: Kết quả trận đấu hôm nay thế nào?
Trương Thụy Tiệp: Tất nhiên là thắng rồi!
Vương Khải Hoa: Đó là chuyện đương nhiên.
Lâm Hoài: [Icon vỗ tay]
Lâm Hoài ngừng tán gẫu, cất điện thoại, lòng bàn tay mà Khương Lâm Trúc đang nắm đổ chút mồ hôi, cậu nói: ” Khương Lâm Trúc, em hơi nóng, buông tay em ra được không?”
Khương Lâm Trúc một tay xách túi, một tay ôm người, nhìn phía trước, môi hơi nhếch lên, “Không được.”
“A?”
Những ngón tay đan vào nhau.
“Anh sợ em sẽ bị lạc.”
Điện thoại trong túi Lâm Hoài lại sáng đèn thông báo.
Vương Khải Hoa: Hahaha, có chuyện này, hôm nay tớ gặp lại bạn cùng phòng cũ của cậu, cười chết mất.
[Vương Khải Hoa đã thu hồi một tin nhắn, hãy đoán xem tin nhắn bị thu hồi là gì.]
Đương nhiên, Lâm Hoài không biết, cậu không biết hôm nay bạn cùng phòng cũ của mình lại có một trận so tài với bạn phòng mới. Bạn cùng phòng cũ đã có một trận thua thảm hại trước bạn cùng phòng mới của cậu.
Trong ký túc xá, Trương Thụy Tiệp kí đầu Vương Khải Hoa, “Đừng có nhắc tới những chuyện khiến Lâm Hoài không vui!”
“Tớ biết rồi, biết rồi, tớ vui quá nên quên mất.”
Trương Thụy Tiệp và những người khác không rõ về chuyện đã ra giữa bọn họ trong năm nhất. Họ chỉ nghe đồn ai đó là con ngoài giá thú, còn mẹ là kẻ thứ ba, hơn nữa tính tình của bọn họ rất nóng nảy nên thường xuyên đánh nhau.
Mãi về sau họ mới biết người đó là Lâm Hoài.
Bây giờ thỉnh thoảng họ gặp lại bạn cùng phòng cũ của Lâm Hoài, những người luôn nói xấu cậu. Lâm Hoài cũng lười đối phó với những tên đó nhưng họ không muốn để yên.
Họ biết Lâm Hoài là người như thế nào.
Họ cảm thấy năm nhất đối với Lâm Hoài không có gì vui vẻ, vì thế họ tận lực cố gắng không nhắc đến những chuyện đó trước mặt cậu.
“Cho nên, nhãi con vẫn cứ yêu đương đi!” Vương Khải Hoa cầm điện thoại lên lắc lắc, “Tớ mời cậu ấy chơi game, cậu ấy cũng mặc kệ tớ.”