Cưng Sủng Phu Nhân Tổng Tài

Chương 101: Ngoại truyện 4




Mọi người đều sinh ra đã có ba và mẹ, nhưng sao Hạ Thẩm lại chỉ có mẹ, Hạ Thẩm không có ba.

Khi Hạ Thẩm hỏi mẹ mình rằng ba là ai, ba đi đâu, tại sao ba chưa từng trở về nhìn mặt Hạ Thẩm lấy một lần thì mẹ đều không nói gì.

Hạ Thẩm thấy mẹ khóc, khi đó mẹ Hạ Thẩm nói rằng, cậu sinh ra thiệt thòi vì không có ba, là tại mẹ nên Hạ Thẩm mới không có ba, bị người đời nói ra nói vào.

Sau lần đó, Hạ Thẩm không hỏi mẹ chuyện gì liên quan đến ba nữa.

Cậu chỉ giữ trong lòng rồi yên lặng qua ngày.

Có lần cậu nhìn thấy mẹ ôm một tấm ảnh, sau nhiều ngày mới biết đó là ảnh của ba mình.

Mẹ Hạ và Hạ Thẩm sống trong một ngôi nhà rách nát, cơm không đủ ăn, quần áo mặc trênn người còn bẩn thỉu vá chằng vá đục, mẹ Hạ một thân một mình nuôi con, lại có sức khỏe không tốt nên sao mà nuôi đứa bé đủ no đủ ấm được.

Sức khỏe mẹ Hạ kém lắm, có lần bà bệnh ngã vật ra đất không đứng dậy nổi, nhưng lại không có tiền đi viện, không ai đồng ý cho hai mẹ con họ vay tiền, chỉ mong đừng dính dáng tới là được.

Hạ Thẩm từ nhỏ đã biết trang trải cuộc sống, cố gắng kiếm tiền được chút nào hay chút đó về cho mẹ mình, chỉ mong mẹ có thể đỡ vất vả hơn một chút. Hạ Thẩm còn không muốn đi học để tiết kiệm chút tiền, vẫn là mẹ Hạ ngăn lại, bà năm xưa không học hành đến nơi đến chốn nên chỉ có một ước mong duy nhất chính là con trai có thể ăn học thành người.

Sau này bệnh tình của mẹ Hạ càng ngày càng nặng, có lần bà còn không thể ngồi dậy được, từ đó Hạ Thẩm càng lo lắng ra sức kiếm tiền hơn, hi vọng mẹ có thể có một cuộc sống tốt.

Nhưng không ngờ rằng bà lại buông tay nhân gian sớm đến thế, bà khi đó mới hơn ba mươi tuổi nhưng lại già nua và bệnh tật đến mức nhìn như một người già hơn chục tuổi so với tuổi tác thật.

Bà biết Hạ Thẩm chán ghét Thẩm Tuấn Hùng, biết con trai bà hận người đàn ông bà vẫn luôn ngu ngốc yêu thương, khi đó bà chỉ có thể thở dài.

Đưa tay vuốt lên khuôn mặt của con trai mình, bà dặn dò mấy lời cuối trước khi từ trần.

Bà dặn Hạ Thẩm vì bản thân nhiều hơn, dặn Hạ Thẩm luôn phải vui cười dù cho trường hợp đang mắc phải có xấu đến mức nào, dặn Hạ Thẩm cười nhiều hơn và phải hạnh phúc hơn.

Bà dặn từ những điều lớn nhất đến những thứ nhỏ nhất, và sau cùng, bà dặn con trai đừng ôm hận, hận thù khiến con người ta mờ mắt, đừng đấu với Thẩm Tuấn Hùng làm gì.

Bà luôn biết con trai mình giỏi giang, nhưng đấu với một người đàn ông dày dặn kinh nghiệm như Thẩm Tuấn Hùng là điều không khôn ngoan.

Dù có thắng thì cái giá phải trả cũng rất lớn, bà không muốn con trai rơi vào bước đường ấy.

Con trai bà chỉ cần hạnh phúc qua ngày là đủ rồi, bà ở trên cao cũng chỉ mong thế thôi.

Sau này khi bà đi rồi, Hạ Thẩm đúng là có một thời gian đã đối đầu với Thẩm Tuấn Hùng, hắn hận Thẩm Tuấn Hùng đó có vợ rồi còn không biết trân trọng, lại đi gạ gẫm mẹ hắn, hại mẹ hắn cả đời sau phải sống trong sự dè bỉu của người đời.

Nhưng lần đó gặp mặt Thẩm Anh Kiệt và Thẩm Anh Vi đã khiến Hạ Thẩm phải suy nghĩ lại.



Hạ Thẩm cảm thấy hai người em trên danh nghĩa này của mình tính tình không tồi, hắn thôi việc trả thù, gặp mặt nói chuyện Thẩm Anh Kiệt rồi Thẩm Anh Kiệt còn gửi cho hắn một số tiền nói tiền sau này cho hắn dưỡng bệnh.

Thẩm Anh Kiệt này, đúng là không tồi, Hạ Thẩm đúng với suy nghĩ của mẹ hắn, không sống thù hận nữa mà sang nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Hạ Thẩm ra nước ngoài vào năm đó, hắn không có ý định về nước nữa, giả là có thì cũng chỉ về thăm mộ mẹ rồi đi.

Trên người hắn vẫn đeo chiếc vòng đã cũ sờn năm nào, hắn luôn coi đó là mẹ, để tâm sự, để chia sẻ buồn vui và đau khổ.

Bệnh tình của Hạ Thẩm không tính là quá nặng, chẳng qua viện phí có hơi nhiều. Lúc đầu Hạ Thẩm còn không trang trải nổi, nhưng sau này số tiền hắn kiếm được ngày một nhiều, nhờ có đầu óc thông minh nên việc kiếm vài đồng lương không hẳn là khó.

Hắn đi khắp nơi trên thế giới, đầu tiên là đi Ý, sau khi dạo quanh đất nước Ý xinh đẹp một vòng rồi quay về Pháp và Thụy Sĩ, mỗi nơi hắn đều xem qua, đều chụp ảnh lại để mẹ có thể xem được.

Hắn nghĩ rằng người mẹ hiền thục năm nào vẫn luôn đi theo mình, vì mẹ nói mẹ sẽ dõi theo hắn mà. Vậy là mẹ cũng nhìn thấy những cảnh sắc mà cả đời mẹ đều muốn thấy đúng không?

Vì công việc của Hạ Thẩm chủ yếu là làm qua mạng, bây giờ thời đại khoa học kỹ thuật số bùng nổ mạnh mẽ, hắn không cần lo việc phải chuyển công việc liên tục.

Thỉnh thoảng Thẩm Anh Kiệt sẽ gửi qua cho hắn một số tiền không nhỏ. Lúc đầu hắn còn có ý định cự tuyệt, nhưng lâu dần thì cũng thôi.

Nếu Thẩm Anh Kiệt muốn làm vậy, hắn sẽ không ngăn cản. Hắn không hỏi cậu em trai hờ này biết số tài khoản của hắn từ đâu, Thẩm Anh Kiệt giỏi hơn hắn nghĩ nhiều.

Mấy năm sau đó Thẩm Anh Kiệt vẫn duy trì nếp sống ban đầu, mỗi nước hắn chỉ ở có vài năm rồi lại lên đường đi tìm nơi xinh đẹp mình chưa đặt chân tới.

Hắn say mê trong phong cảnh hữu tình, chỉ có điều hắn không tha thiết vào tình yêu.

Hạ Thẩm không có ý định yêu đương, cũng không có ý định tìm bạn gái.

Bệnh tình của hắn không tốt, tui nói có hơi xui xẻo nhưng rủi như ngày nào đó hắn ra đi trước, người đau khổ sẽ là người yêu hắn mà thôi.

Năm thứ năm sau khi hắn ra nước ngoài, hắn gặp một cô gái phương Đông vô cùng xinh đẹp và cởi mở.

Cô ấy đến từ Nhật Bản, là một đất nước hắn đã thăm qua vài lần rồi, Hạ Thẩm cũng thích Nhật Bản, nơi đó phong cảnh đẹp đến mức khiến người ta đến rồi lại nhớ. Vì lí đó hắn đến Nhật những vài lần.

Và cô gái đó thích hắn.

Hạ Thẩm không muốn thử cảm giác yêu đương, hắn là người lạnh nhạt, không hợp nói chuyện trăng gió như thế.

Nhưng cô gái đó cứ đeo bám mãi không buông, Hạ Thẩm đi đâu cô ấy đi đó, tuy nhiên Hạ Thẩm không dám cùng cô ấy yêu đương.

Hạ Thẩm thấy cô ấy bám dai như thế cũng sợ theo, không biết cô ấy thích tên như hũ nút mình ở điểm gì, yêu hắn chỉ khổ cô thôi.

Một cô gái tốt như vậy không hợp với người như hắn đâu.



Cô đừng như vậy.

Nhưng mà Hạ Thẩm đã đánh giá thấp tình yêu của cô ấy rồi.

Hơn hai năm cô ấy và Hạ Thẩm sớm chiều bên nhau, vì cô ấy liên tục bám theo, thậm chí Hạ Thẩm bay đến nước nào thì cô ấy cũng không ngại bay theo đến đó.

Sau này Hạ Thẩm không cự tuyệt cô ấy nữa, vì Hạ Thẩm biết không có cô gái này thì mình cũng không thể yêu thêm một ai.

Cô ấy rất đặc biệt, cô ấy là người đẹp nhất mà Hạ Thẩm từng gặp, tuy biết bệnh tình của hắn rồi nhưng vẫn chấp nhận ở bên cạnh hắn.

Thế là hai người chính thức yêu nhau, Hạ Thẩm cùng cô gái năm nào cùng nhau cầm tay tiến vào lễ đường, cô gái đó không có ba mẹ họ hàng mà chỉ một thân một mình, Hạ Thẩm cũng thế.

Hai người kết hôn không có bề trên, chỉ có vài người bạn thân quen hay người làm việc cùng mà thôi.

Một đám cưới đơn sơ nhưng tình yêu là vĩnh cửu.

Họ thề sẽ nắm tay nhau, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.

Năm đó Thẩm Anh Kiệt đã trở thành một người đàn ông chân chính rồi, cậu hai nhà họ Thẩm đó gửi cho hắn một món quà cưới rất lớn, Hạ Thẩm không ngại nhận lấy.

Dù sao cũng đã nhận nhiều lần, vả lại cũng là quà cưới của người ta, Hạ Thẩm cũng không trả lại, như vậy là không lịch sự.

Một năm sau khi kết hôn, hai người có với nhau một đứa con gái, là một em bé dễ thương và đáng yêu.

Cô bé lấy tên tiếng Nhật, cũng theo họ mẹ chứ không theo họ ba. Hạ Thẩm cảm thấy vợ yêu đi theo mình đã đủ vất vả, tuy Hạ Thẩm kiếm được nhiều tiền, nhưng về nhiều mặt thì vẫn cần vợ giúp đỡ.

Sau khi sinh con gái rồi thì hai người quyết định sẽ không sinh thêm nữa, một phần vì Hạ Thẩm cảm thấy vợ mình mang thai quá khổ cực, anh không muốn cô vì mình mà hi sinh quá nhiều.

Đến khi con gái họ biết đi, biết bò, biết nói chuyện, câu đầu tiên con gái gọi là ba.

Khi đó Hạ Thẩm cảm thấy mắt mình ươn ướt, gia đình bọn họ như vậy là đủ đầy lắm rồi, Hạ Thẩm chỉ cần như thế thôi.

Có vợ, có con, một nhà dựa vào nhau để sống thật hạnh phúc.

Hai người giữ đúng lời hứa, nắm tay nhau đi qua bao mùa mưa nắng, qua năm năm tháng tháng dài, nhìn con gái đủ tuổi đi nhà trẻ, nhìn con gái lớn lên, nhìn con gái nhà mình học lớp một, lớp hai, lớp ba...

Trông con gái trưởng thành từng ngày, rồi từ một đứa bé nhỏ đã có người mình thích, về cùng nhà với người mình yêu.

Hai người họ nắm tay nhau đi qua tuổi già, cứ thế mà nhanh chóng hết một đời, hẹn kiếp sau cùng nhau tương ngộ...