Bất luận trong lòng Lưu Duẫn phức tạp và không tình nguyện ra sao, ly rượu độc này đã dâng lên, hắn không tài nào che giấu được vẻ căng thẳng của mình, ánh mắt chăm chú nhìn Lưu Trọng Thiên, chỉ cần Vương gia uống một ngụm rượu đó sẽ mất mạng ngay.
"Của ngươi đâu?" Lưu Trọng Thiên cầm lấy ly rượu, có chút hoài nghi.
"À! Vừa nãy Lưu Duẫn đã uống không ít rồi, cũng không có dũng khí đi tìm Vương gia, mời Vương gia uống ly này!" Ánh mắt Lưu Duẫn chuyển sang ly rượu trong tay Lưu Trọng Thiên, trong lòng lại bắt đầu trào dâng mâu thuẫn, mình hiện giờ có thể ngăn cản ngài ấy, Lưu Duẫn siết chặt nắm tay, nếu như Vương gia chết, Lưu Duẫn thật sự sẽ trở thành tội nhân của Đại Hán.
"Được, bổn vương uống! Hy vọng Lưu phó tướng hãy dốc hết sức vì Đại Hán, nếu như sau này bổn vương không còn nữa, thì cũng có thể tận tâm tận lực vì đương kim Hoàng thượng như đối với Lưu Trọng Thiên ta ngày hôm nay, một lòng trung thành!"
Những lời kia của Lưu Trọng Thiên chẳng khác nào kim châm nhói lòng Lưu Duẫn, Lưu Duẫn hận bản thân mình, vì tư lợi, mà vứt bỏ sự tín nhiệm của Vương gia, hắn cảm thấy hổ thẹn.
Lưu Trọng Thiên đưa chén rượu đến bên miệng, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lưu Duẫn thét gào một tiếng, giật lấy ly rượu trong tay Lưu Trọng Thiên, đặt ở trên bàn, sau đó vội quỳ xuống dưới đất.
"Vương gia, Lưu Duẫn có lỗi với Vương gia, xin Vương gia hãy lập tức giết Lưu Duẫn đi!"
Lưu Trọng Thiên lấy làm lạ, muốn kéo Lưu Duẫn đứng lên, nhưng nói thế nào Lưu Duẫn cũng không chịu đứng dậy "Sao vậy? Lưu Duẫn, có chuyện gì; từ từ nói, hà tất phải hành đại lễ thế!"
"Vương gia, ly rượu vừa rồi là rượu độc..." Lưu Duẫn căm tức tự giáng cho mình một bạt tai "Lưu Duẫn quả thực là bất đắc dĩ!"
"Rượu độc?" Lưu Trọng Thiên nhìn ly rượu trên bàn, ly rượu kia vẫn còn đây, lóng la lóng lánh, nhưng lại là một ly rượu độc có thể lấy mạng con người ta, chẳng lẽ Lưu Duẫn dám đại nghịch bất đạo, muốn giết Lưu Trọng Thiên?
"Lưu Duẫn đã chẳng còn đường sống rồi, ly rượu này cứ để Lưu Duẫn uống, khỏi phải phiền não nữa!" Lưu Duẫn vươn tay lấy ly rượu, nước mắt rưng rưng, có lẽ cả nhà Lưu Duẫn sẽ gặp nhau ở âm phủ, Lưu Duẫn đã không thể hạ độc Tam vương gia, sống cũng không bằng chết, nhưng Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đã giữ tay hắn lại.
"Lưu Duẫn, hãy nói rõ với bổn vương, bằng không ngươi đừng hòng làm gì hết!"
"Vương gia, Thái hậu hạ mật chỉ, muốn hạ độc giết Vương gia, cũng bắt trên dưới hơn bốn mươi nhân khẩu cả nhà Lưu Duẫn, không giết Vương gia, thì sẽ giết người nhà Lưu Duẫn, nhưng Lưu Duẫn không xuống tay được, cho nên Lưu Duẫn chỉ có thể lấy cái chết tạ tội, xuống âm phủ đoàn tụ cùng người nhà." Toàn thân Lưu Duẫn run lẩy bẩy, giọng nói sợ sệt, đau đớn khôn nguôi.
"Muốn hạ độc giết bổn vương, đây cũng là ý chỉ của Hoàng thượng sao?" Lưu Trọng Thiên chấn động, hôm nay thật không ngờ phải chết ở Ô Hoàn, như vậy Uy Thất Thất chẳng phải sẽ trở thành nữ nhân bơ vơ không nơi nương tựa.
Nếu không phải Lưu Duẫn trung thành với mình…
"Cũng là ý chỉ của Hoàng thượng, Lưu Duẫn quả thực bị bức ép bất đắc dĩ!"
Lưu Trọng Thiên vô cùng đau lòng thất vọng, chàng luôn tận trung báo quốc với Đại Hán thiên tử, không ngờ Hoàng thượng hóa ra lại là một tên tiểu nhân đố kị, giết Trọng Thiên rồi, y có thể an tâm sao? Giang sơn Đại Hán có thể ngồi vững trên đó sao? Di chiếu đã giao cho y, Lưu Trọng Thiên phò tá Hoàng thượng từ trước đến nay tâm chưa hề dao động, giờ đây thực sự nếm trải vị đắng thương tâm, xem ra đối với Đại Hán, Lưu Trọng Thiên không cần phải lưu luyến bất kỳ điều gì.
Hôm nay đây, sống hay chết, rốt cuộc nên làm thế nào? Nhất định phải bảo toàn tính mạng cho trên dưới hơn bốn mươi nhân khẩu gia đình Lưu Duẫn, Lưu Trọng Thiên kéo Lưu Duẫn, khẽ nói "Đừng vội, bổn vương có biện pháp vẹn cả đôi đường!"
"Thật ư?" Lưu Duẫn lập tức phấn chấn hẳn lên, có biện pháp nào có thể khiến hắn không cần giết Vương gia, lại có thể báo cáo kết quả, giải quyết đống phiền toái giúp hắn.
Có ai ngờ, xong rồi, toi đời Lưu Duẫn!
Rèm cửa đại bản doanh được vén lên, gian tặc Ngô Trung Nghĩa đi vào, tên tiểu nhân gian trá ấy bật cười "Hay thật, ta đã nghe thấy hết tất cả, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, dám tiết lộ chỉ dụ của Thái hậu, còn thả Tam vương gia, có phải đang chờ mấy chục mạng người nhà ngươi…"
"Ngô Trung Nghĩa, ngươi quả là to gan!" Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, thì ra sứ mệnh để hắn đi theo tới Ô Hoàn chính là việc này, chẳng trách không ngại cực khổ, không buông một câu oán hận nào.
Ngô Trung Nghĩa chắp tay sau lưng "Ngày mai Trung Nghĩa sẽ rời khỏi đây, Lưu Duẫn ngươi hãy đợi nhặt xác đi!"
Chuyện đã phát sinh ra nông nỗi này, gần như chẳng thể xoay chuyển cục diện được nữa, Lưu Duẫn và Tam vương gia cùng nhìn nhau, hiện tại biện pháp cũng chỉ có một thôi, Ngô Trung Nghĩa tên cẩu tặc này, âm mưu tính toán kỹ lưỡng, nhưng hôm nay tính trật rồi, đây là nơi nào chứ, Hoàng thượng và Thái hậu đã lộ nguyên hình rồi, còn cần giữ thể diện cho gian tặc Ngô Trung Nghĩa sao? Giám quân vào lúc này còn không bằng một con chó.
Không chờ Lưu Trọng Thiên động thủ, liền có một thanh đao gí sát trên cổ Ngô Trung Nghĩa, là Uy Thất Thất từ phía sau lén lẻn vào, Uy Thất Thất cười gằn "Có Uy Thất Thất ở đây, ai dám động đến tướng công của tôi!"
"Vương...phi!" Ngô Trung Nghĩa cho rằng đã trông thấy quỷ, lập tức nằm co quắp trên mặt đất, chẳng phải Uy Thất Thất đã chết rồi sao? Lẽ nào hồn phách quay về để bảo vệ Lưu Trọng Thiên?
Lưu Duẫn há hốc miệng, nửa ngày cũng không thốt nên lời, Thất tướng quân chẳng phải đã... Nhưng binh lính trước mặt này không phải Uy Thất Thất thì còn ai vào đây.
"Còn ngây ra đó à, xử lý tên này thế nào đây, tuyệt đối không thể thả hắn trở lại hoàng cung Đại Hán!"
"Đương nhiên không thể, trở về, cả nhà Lưu Duẫn sẽ xong đời." Không đợi Uy Thất Thất và Vương gia kịp phản ứng, Lưu Duẫn đã bưng rượu độc lên, đổ vào miệng Ngô Trung Nghĩa.
Ngô Trung Nghĩa trong cơn hoảng hồn vẫn chưa tỉnh lại, rượu độc rót đầy miệng, Lưu Duẫn bóp cằm hắn, rượu độc ực một tiếng nuốt xuống, Ngô Trung Nghĩa sờ cổ họng, sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Lưu Duẫn, trợn trừng mắt lên "Ngươi... Ngươi dám..." truyện được lấy tại Truyện Full
Chưa kịp nói hết câu, ngã nhào xuống đất, thất khiếu (*) chảy máu, giãy dụa vài cái rồi bất động.
(*) gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
Uy Thất Thất hoảng sợ ném đao đi, bịt mắt nhào vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, tuy cô ghét cay ghét đắng Ngô Trung Nghĩa, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến, ông ta sẽ chết ngay trước mặt mình.
Lưu Trọng Thiên vòng tay qua vai Uy Thất Thất "Việc này không nên chậm trễ, thay y phục của bổn vương cho Ngô Trung Nghĩa, bổn vương và Thất Thất muốn rời khỏi đây vĩnh viễn không quay về Trường An!"
Lưu Duẫn kinh hãi "Vương gia, hai người..."
"Hôm nay chuyện đã đến nước này, cho dù Lưu Trọng Thiên muốn trở lại Trường An cũng không thể được nữa rồi, huống hồ bổn vương đã quyết định cùng Thất Thất cao chạy xa bay."
Lưu Trọng Thiên vuốt ve mái tóc Uy Thất Thất, ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng, bây giờ chẳng cần lo lắng chuyện gì nữa, cuộc sống tươi đẹp đang chờ đón phía trước "Lưu Duẫn, sau khi chúng ta đi, ngươi để thi thể Ngô Trung Nghĩa lại trong đại bản doanh, sau đó phóng hỏa đốt đại bản doanh, chờ khi binh lính dập tắt lửa, chắc cái xác cũng đã bị biến dạng hoàn toàn, hơn nữa hắn quả thực là trúng độc mà chết, Hoàng thượng và Thái hậu nhất định sẽ cho rằng hắn chính là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, ngươi có thể cứu người nhà của ngươi, ta cũng có thể sống hạnh phúc cùng với Thất Thất."
Lưu Duẫn chợt vỡ lẽ ra, quỳ xuống trước mặt Lưu Trọng Thiên "Tạ ơn vương gia, Lưu Duẫn thật ngu muội, thiếu chút nữa gây ra lỗi lầm lớn!"
Lưu Trọng Thiên kéo hắn đứng lên "Có điều, bổn vương và Thất Thất phải đi, chỉ có một mình ngươi đối mặt với Ô Hoàn, bổn vương không thể giúp ngươi được nữa, đợt chiến dịch này, cố thủ vài ngày, rồi lui quân đi để bảo toàn tính mạng cho binh lính, chờ chấn chỉnh đội ngũ tốt rồi, trở lại chinh phạt sau cũng chưa muộn! Về cơ bản không cần đánh, Đại Hán chắc chắn sẽ bại trận, tốt nhất cố giữ được quân số!"
"Lưu Duẫn đa tạ vương gia nhắc nhở, nhất định sẽ hành sự theo lời dặn dò của Vương gia."
Lưu Duẫn biết rõ tình hình hiện tại, Lưu Trọng Thiên vừa đi, không có thống soái, một phó tướng như hắn làm sao chèo chống nổi, chỉ cần qua tối nay, cứ dựa vào những lời Vương gia đã dặn, lui quân, thua trận báo về Trường An, để Thái hậu và Hoàng thượng gánh lấy tàn cuộc này, để bọn họ biết được, Đại Hán không có Tam vương gia tổn thất sẽ lớn tới mức nào.
Lưu Trọng Thiên thay áo giáp, mặc y phục binh lính vào, cầm trong tay bội kiếm, dắt Thất Thất ra khỏi đại bản doanh, đại quân Ô Hoàn không ngừng tấn công vào doanh trại Đại Hán, Đại Hán đã tổn thất nặng nề, nhưng cục diện này đã không còn sức xoay chuyển, Lưu Trọng Thiên rất đau buồn, chàng chưa bao giờ có tâm trạng ngồi trơ mắt nhìn mặc kệ mọi thứ như lúc này, song nếu bây giờ ở lại đây, sẽ chẳng còn cơ hội chạy trốn.
Lưu Trọng Thiên cố nén xúc động, ôm lấy Thất Thất, phi thân nhảy ra khỏi doanh trại Đại Hán, biến mất trong bóng đêm.
Chiến dịch Ô Hoàn, Đại Hán chưa kịp chinh phạt người Ô Hoàn, quân đội đã tổn thất phân nửa, còn mất thống soái, đương kim Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, mặt khác một viên giám quân cũng mất tích trong trận chiến, đương nhiên vị giám quân kia chính là chỉ Ngô Trung Nghĩa, song lúc này, ai còn quan tâm đến hắn chứ, toàn bộ Đại Hán kinh hoàng trước sự ra đi quá đột ngột của Lưu Trọng Thiên, Vương gia anh dũng thiện chiến tử trận rồi?
Chỉ có Hoàng thượng và Thái hậu biết rõ vì sao đợt chiến dịch này lại thảm bại nặng nề như thế, vì sao Lưu Trọng Thiên lại tử trận, Lưu Duẫn mang thi thể Tam vương gia về, hầu như đã cháy sém biến dạng, thứ duy nhất có thể nhận ra chính là bộ áo giáp và bội kiếm.
Ngày hôm đó, Hoàng thượng uống say bí tỉ, không lâm triều, quần thần đều cho rằng Hoàng thượng vì quá thương tâm, không ai biết, lúc này trong lòng Hoàng thượng hối hận vô cùng, quặn đau xé lòng, muôn phần tự trách, nỗi ân hận này sẽ đeo bám y suốt đời.
Cả Đại Hán chìm trong không khí tang thương, nhà nhà treo cờ trắng, Đại Hán thiên tử đứng trên hoàng thành, nhìn sắc cờ trắng tung bay trong thành Trường An, hét to lên lần nữa.
"Trẫm đã đi cứu đệ, trẫm không có lỗi với đệ! Trẫm... Vĩnh viễn cũng sẽ không phạm sai lầm!"
Sau khi Đại Hán thiên tử hô xong, giọng nói không còn hùng hồn như vậy nữa "Dù sao đệ cũng muốn chết, chẳng qua trẫm sớm tác thành cho đệ mà thôi!"
Hoàng thượng đâu biết rằng, y quả thực đã tác thành cho Lưu Trọng Thiên, cũng tác thành cho phó tướng Lưu Duẫn, không cần suốt ngày vì lỗi lầm đó mà áy náy, chỉ đáng thương tên tiểu nhân Ngô Trung Nghĩa, nói là đáng thương cũng không đúng lắm, chí ít hắn cũng được đãi ngộ như Vương gia, được hưởng lễ an táng long trọng của Đại Hán.
Trên con đường nhỏ giữa vùng núi chật hẹp, một chiếc xe ngựa chạy từ đông sang tây qua đây, ngoài xe ngựa một người thanh niên diện mạo khôi ngô, tuấn tú đương vung roi ngựa lên, roi ngựa lượn vòng trên không trung, phát ra tiếng vang vun vút, xe ngựa phóng với tốc độ nhanh.
"Em nói xem, cuộc sống hai ngàn năm sau sẽ như thế nào?"
"Chàng cũng có hứng thú với chuyện này?" Rèm xe được vén lên, Uy Thất Thất thò đầu ra, mặt tươi như hoa nói.
Phu xe kia chính là Lưu Trọng Thiên, hiếm khi chàng cảm thấy cả người ung dung nhẹ nhõm, bật cười sảng khoái "Thường ngày là Vương gia Đại Hán, cũng chẳng có tâm tư để ý chuyện này, bây giờ thoải mái rồi, ngược lại rất muốn biết, hai ngàn năm sau sẽ như thế nào."