Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 19: Tôi muốn đi đánh giặc




Đúng, không thể ở lại đây phục dịch tên vương gia chết bầm đó, ngày mai cô sẽ xin làm thuộc hạ của Lưu phó tướng, đi đánh giặc, không biết chừng trên chiến trường hỗn loạn, cô có thể quay trở về được? Ý định này không tồi! Tâm trạng Thất Thất tốt lên đôi chút.

Một canh giờ sau, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trở lại đại bản doanh, chàng đương định thay y phục đi nghỉ, Thất Thất liền chạy tới, nhìn Lưu Trọng Thiên cười hì hì "Vương gia, có chuyện này, tôi muốn thương lượng với ngài một chút!"

"Chuyện gì? Nói đi!" Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, nhìn biểu cảm trên gương mặt Thất Thất, ắt hẳn chuyện cô muốn nói sẽ khiến mình không vui.

"Ngày mai tôi muốn sang dưới trướng Lưu phó tướng, tôi muốn đi đánh giặc!"

"Ngươi á!" Lưu Trọng Thiên quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới "Ngươi nên ăn uống bồi bổ thêm cho cường tráng hơn, trước mắt cứ ở lại đây hầu hạ ta cho tốt, chuyện giết địch khỏi cần ngươi can dự!"

"Này! Lưu Trọng Thiên, ngài đừng quá đáng, ai thích hầu hạ ngài chứ!"

"Ngươi còn dám gọi thẳng tên ta!" Lưu Trọng Thiên kéo cô qua chỗ mình, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trên người cô, nhất thời có hơi ngỡ ngàng, lập tức buông tay ra, đành nuốt mấy câu răn dạy định quở mắng xuống bụng "Đi ngủ đi! Chuyện đánh giặc chớ bàn đến nữa!"

Lưu Trọng Thiên cởi áo ngoài ra, nằm xuống, trong lòng bắt đầu thấy mâu thuẫn, vì sao khi nghe Thất Thất nói muốn đi đánh giặc, lại không cam lòng như vậy, Lưu Trọng Thiên không sao lý giải được, chỉ muốn bảo vệ cô, sợ cô bị tổn thương, chàng coi Thất Thất là nữ nhân rồi ư?

Lưu Trọng Thiên đột nhiên ngồi dậy, lẽ nào chàng đã nảy sinh hứng thú với một tiểu binh lính 17 tuổi. Truyện được copy tại truyenfulls.com

Chàng rời giường, đi tới giữa đại bản doanh, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Uy Thất Thất, cô nằm nghiêng mình nơi đó, hoạt bát đáng yêu, ngay cả tư thế ngủ cũng hấp dẫn chàng, Lưu Trọng Thiên vỗ một cái vào đầu mình, Tam vương gia lạnh lùng biến đâu mất rồi, chàng liền đưa ra quyết định, ngày mai sẽ chiếu theo nguyện vọng của Thất Thất, cho cô tới chỗ Lưu phó tướng, không trông thấy cô nữa có lẽ sẽ tốt hơn…

Thất Thất rốt cuộc cũng rời khỏi đại bản doanh, cô muốn tham gia vào chiến dịch tiêu diệt quân Hung Nô, đồng thời cô cũng phát hiện ra một chuyện, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên dường như có phần lạnh lùng hà khắc hơn, hầu như không nhìn cô trực diện nữa, mặc xác chàng ta, chỉ cần có thể trở lại xã hội văn minh hiện đại, điều đó quan trọng hơn tất thảy mọi chuyện khác.

Lần đầu tiên mặc áo giáp binh lính Thất Thất cực kỳ phấn khích, tuy bộ áo giáp này không oai phong bằng bộ của Tam vương gia, song cũng không đến nỗi tệ.

"Cậu quá gầy đấy, cỡ nhỏ nhất cũng không vừa với cậu!"

"Dần dần tôi sẽ cường tráng mà!" Thất Thất hân hoan, múa may quay cuồng.

Lưu phó tướng tán thưởng nhìn Uy Thất Thất "Công phu của cậu cũng thật đặc biệt, không biết liệu có phải chỉ là đang khoa chân múa tay không?"

Thất Thất nghe những lời Lưu phó tướng nói xong, nhíu mày vẻ mất hứng "Sao nào, muốn so tài tỷ thí không?"

"Ta sợ sẽ làm gãy tay chân cậu mất!" Lưu phó tướng quan sát cánh tay mảnh khảnh của Thất Thất, sao một nam nhân lại có bộ dáng mảnh mai như vậy nhỉ?

"Coi thường tôi?" Uy Thất Thất vung nắm đấm tấn công Lưu phó tướng.

"Là cậu chủ động nhé, đừng trách ta không khách khí!"

Hai người đánh qua đánh lại.

Lưu Trọng Thiên và Trì tướng quân đứng cách thao trường không xa, quan sát việc huấn luyện binh lính trong thao trường, Trì tướng quân chỉ về phía đó, đột nhiên mỉm cười.

"Tên tiểu tử binh lính kia, rất có dũng khí, dám tỷ thí với Lưu phó tướng!"

Lưu Trọng Thiên dời tầm mắt về phía Trì tướng quân chỉ, không khỏi nhíu mày, kia chẳng phải là Uy Thất Thất sao? Mặc bộ áo giáp không vừa người, càng lộ rõ vẻ gầy gò, có cảm giác mong manh yếu ớt, sao cô vừa đến thao trường, đã bắt đầu gây chuyện rồi.

Khi bọn họ phát hiện Lưu phó tướng dần dần lép vế, tất cả đều lắp bắp kinh hãi.

"Tiểu tử ấy có loại công phu gì vậy? Thân hình sao linh hoạt thế?" Trì tướng quân nghi hoặc nói.

Lưu Trọng Thiên lặng lẽ chăm chú nhìn Uy Thất Thất, trong lòng càng nổi lên nghi vấn, đến khi Uy Thất Thất quật ngã Lưu phó tướng trên thao trường, tiếp đó phấn khích nhảy dựng lên, tựa như chú chim én nhỏ, vui mừng nhảy nhót.

Uy Thất Thất kéo Lưu phó tướng dậy "Thế nào? Sau này đừng xem thường những người gầy yếu, tôi rất khỏe đó!"

"Nhìn không ra đấy!" Lưu phó tướng phủi bụi dính trên người, ôm lấy bả vai Uy Thất Thất, cô nhanh như cắt, né tránh cánh tay hắn, vọt đến trước mặt Lưu phó tướng.

"Đừng lôi kéo thân mật, ôm ôm ấp ấp, tôi không quen, hơn nữa còn rất ghét!"

"Đều là nam nhân, cậu nhìn cậu xem, rõ thật, được! Thế này đi, lần xuất chinh tới, ta cho cậu dẫn dắt một tiểu đội, xem thử năng lực của cậu đã!"

"OK, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!"

"OK, có nghĩa là gì?" Lưu phó tướng gãi gãi đầu.

"Nghĩa là tốt, được đấy, ổn đó!"

"Ờ! Cậu cũng lắm chuyện thật đấy!" Lưu phó tướng bật cười.

Thất Thất cao hứng lộn nhào người ra sau, dọa Lưu phó tướng giật thót, thân hình tiểu tử này cũng dẻo dai thật.

Trì tướng quân đứng quan sát từ xa không kìm lòng được "Thần muốn đi xem xem, tiểu tử này bản lĩnh không nhỏ đâu, tương lai nhất định là một nhân tài!"

"Đừng vội, chờ thêm chút nữa!" Lưu Trọng Thiên ngăn ông lại, thực ra Lưu Trọng Thiên còn thấy kinh ngạc hơn Trì tướng quân nhiều, có lẽ trong tương lai chiến đấu tiêu diệt quân Hung Nô, thực sự không thể thiếu Uy Thất Thất.

Thất Thất vui vẻ liên tục nhào qua lộn lại, đám binh lính phía sau nhiệt liệt cổ vũ, cô vô cùng hưng phấn, chợt cảm thấy làm binh lính thú vị hơn rất nhiều so với việc phải hầu hạ vương gia, bất giác bật cười khanh khách.