Trận chiến đầu tiên trên sa mạc đã bắt đầu, Uy Thất Thất dẫn theo một tiểu đội xuất chinh, cô liều mạng truy đuổi quân địch, bọn chúng nghe tin đã sợ mất mật, chưa từng thấy qua tên tiểu tướng nào không muốn sống như vậy.
Thực ra Uy Thất Thất không có mục đích khác, chỉ muốn lúc xung trận, tốt nhất có thể xuyên không trở về xã hội văn minh hiện đại. Song cô lại phải thất vọng rồi, sau khi thắng trận khải hoàn trở về, không tổn thất binh lính nào, con người cô vẫn ở lại trong doanh trại Đại hán.
Uy Thất Thất đứng trên thao trường, nhìn đám binh lính reo hò mừng chiến thắng, trong lòng không có cảm xúc gì, vì sao, ông trời đang lừa gạt cô sao? Sao chẳng có lấy một chút phản ứng, trời quang mây tạnh thế kia, ngay cả một tia sấm sét cũng không có.
Trì tướng quân không thể chờ đợi thêm nữa, ông muốn đích thân đi gặp tiểu tử vừa gầy yếu vừa xấu xí kia, chẳng những võ công cao cường, lại còn thông minh cơ trí, không dùng quả là lãng phí.
Thất Thất bị gọi vào lều trại của tướng quân, cô quan sát vị lão tướng quân tuổi ngoài ngũ tuần trước mặt, tưởng tượng ở trong xã hội hiện đại, chí ít ông cũng phải là một bậc thầy lão luyện, nhưng ánh mắt ông nhìn Thất Thất, khiến người ta rất không thoải mái, nửa dò xét nửa ngờ vực.
"Ngươi chính là Uy Thất Thất, sao gầy yếu như vậy!" Truyện được copy tại truyenfulls.com
"Báo cáo tướng quân, tôi ăn ít, tuổi còn nhỏ, cho nên dáng người cũng nhỏ con! Có điều tôi rất khỏe!"
"Ha ha!" Trì tướng quân thấy Uy Thất Thất tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất có dũng khí.
"Lưu Duẫn là Tả phó tướng, ta thăng cấp cho ngươi làm Hữu phó tướng!"
"Hữu phó tướng?" Thất Thất phấn khởi nhìn Trì tướng quân "Ngài nói thật chứ, thăng cấp cho tôi làm phó tướng, giống như Lưu phó tướng đó sao!"
"Trong quân đội không có chuyện nói đùa! Ngươi còn ít tuổi, nhưng thông minh hơn người, trận vừa rồi lập được không ít công lao, lát nữa đi gặp Vương gia, chúng ta phải bàn xem bước tiếp theo nên đối phó với Hung Nô thế nào."
Lần này Uy Thất Thất không còn mang thân phận tiểu tốt xuất hiện trong đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, cảm thấy những ngày qua dầm mưa dãi nắng, cô đen đi nhiều, cũng xấu xí hơn trước, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn giữ nguyên được vẻ quyến rũ mê người.
Trì tướng quân đứng dậy lễ độ cung kính nói "Vương gia, hiện nay chúng ta đã tới sa mạc rồi, tình thế không thuận lợi lắm, quân Hung Nô giỏi đánh trận trên sa mạc, theo thám tử mật báo, quân Hung Nô có khả năng sẽ ồ ạt tấn công chúng ta, binh mã chúng ta nếu nghênh chiến, có thể sẽ bị tổn thất!"
"Nếu xuống ngựa đọ đấu kiếm, quân Hung Nô bạo ngược kia tuyệt đối không phải là đối thủ của người Hán, Trì tướng quân nói rất có lý, sa mạc là tử huyệt của chúng ta!" Sắc mặt Lưu Trọng Thiên vô cùng nghiêm túc "Chúng ta phải đối mặt với Hữu Hiền Vương và Đại Thiền Vu của Hung Nô, càng nên chú ý cẩn thận!"
"Ý của vương gia chí phải."
"Phải để quân lính chúng ta thích ứng với việc chiến đấu trên sa mạc, cho nên mới ban đầu nhất định phải phòng thủ, không được để tổn thất một binh lính nào!" Lưu Trọng Thiên kiên định nói.
"Việc này có chút khó khăn! Sa mạc rộng thênh thang không có chướng ngại gì, không dễ phòng thủ!"
"Tôi có cách!" Thất Thất đột nhiên lên tiếng.
"Hử?" Trì tướng quân nhìn về phía Thất Thất, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên cũng nhìn Thất Thất với vẻ nghi ngờ, cô có cách gì hay chứ, một viên Hữu phó tướng 17 tuổi!
"Chúng ta hãy thiết lập bức tường che chắn!"
"Bức tường che chắn?"
"Có bức tường che chắn này, chỉ cần bọn chúng nếm mùi một lần, tôi đoán chắc có đánh chết bọn chúng cũng không dám tới nữa!"
Lưu Trọng Thiên coi khinh đứng lên "Đây là chuyện sống còn, há có thể đem ra đùa giỡn!"
"Đùa giỡn quái gì chứ, không tin tôi sao? Tam vương gia, ngài đừng xem thường người khác như vậy!" Thất Thất nhìn chàng không chút yếu thế.
Trì tướng quân lập tức kéo Thất Thất lại, ra hiệu cho cô không được quá trớn, Thất Thất bỏ ngoài tai "Ngày mai tôi sẽ làm một thí nghiệm! Cho các ngài xem xem! Sẽ biết phương pháp của tôi lợi hại thế nào!"
"Được, ngày mai ta sẽ chờ xem ngươi làm thế nào thuyết phục được ta!" Lưu Trọng Thiên lãnh đạm nhìn cô.