“Cô đang ở đâu vậy”
“Tôi không biết”
“Có chuyện gì xảy ra”
“Tôi không biết, lúc tối còn ngủ trong phòng nhưng khi mở mắt thì lại đang đứng một nơi xa lạ”
“Số điện thoại này”
“Mình mượn của một người đi đường”
“Cậu hỏi người đó xem hiện tại mình đang ở đâu”
“Được”
Sao khi hỏi được địa chỉ rồi báo cho cậu biết xong thì cô chọn một chổ gần đó ngồi xuống. Nhìn con cún dưới đất mà tâm trạng cô rối bời.
Đã có chuyện gì xảy ra, tại sao khi tỉnh dậy thì lại ở một nơi xa lạ chứ, những ký ức kinh khủng trước kia sớm đã không còn đeo bám nữa nhưng tại sao chúng lại xuất hiện.
Chẳng biết cô ngồi ở đó bao lâu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một quả táo, khi ngước mặt lên cô thấy một bà lão tóc bạc, bà ấy có một gương mặt hiền từ.
“Cháu ăn quả táo này đi”
Trước giờ cô rất ít khi nhận đồ từ người lạ nhưng chẳng hiểu sao lần này lại đưa tay ra đón nhận, đến khi nhận thức được thì quả táo đã nằm gọn trong tay.
“Cháu cám ơn bà”
“Đúng là một cô gái ngoan”
“Cô gái???”
“Đúng vậy, linh hồn con là một cô thiếu nữ ở độ tuổi xinh đẹp, một linh hồn của người lớn lại phải ở trong một cơ thể nhỏ nhắn nên ắt sẽ một vài hiện tượng lạ, nó sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của đứa bé này nên cháu đừng lo. Nhưng mà thời gian của cháu không còn nhiều nữa”
“Nghiêng Nghiêng, cô ở đâu”
Giọng nói của Hữu Kỳ khiến cô bừng tỉnh, khẽ đảo mắt qua bên kia cô thấy anh rồi gọi và khi quay lại thì bà lão đã biến mất.
Mọi thứ khi nãy cứ như một giất mơ, cuộc trò truyện ấy cũng rất hư ảo nhưng quả táo trên tay đã chứng minh được đó điều là sự thật.
Thời gian không còn nhiều nữa, nghĩ là cô sẽ trở về cơ thể cũ hay sẽ chết đi một cách vĩnh viễn.
Vừa nhìn thấy cô thì Hữu Kỳ liền lập tức chạy lại rồi ôm cô vào lòng cứ như thể cậu ấy rất lo lắng cho cô vậy. Nghiêng Dương không ngờ rằng hai người chỉ mới quen nhau có mấy tháng mà đã thân như thế này.
“Cô bị sao vậy”
“Tôi…” Chưa kịp nói xong thì đầu cô đau ê ẩm rồi ngất đi, khi tỉnh dậy đã là ở bệnh viện, người mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là ông cậu đáng quý của mình và Hữu Kỳ.
“Con tỉnh dậy rồi à”
“Táo, trái táo của con”
“???”
Khi này Hữu Kỳ mới móc từ trong túi của mình ra một quả táo vì khi cô bất tỉnh trên tay cứ giữ khư khư cái này nên cậu đã bỏ túi luôn.
Cầm được trái táo rồi cô mới nhớ ra được một thứ nữa:
“Con Cún, còn con cún đâu”
“Con cún gì cơ, lúc mình tìm thấy cậu thì chẳng thấy con cún nào cả”
“Một con cún nhỏ”
“Chắc là khi cậu ngất xĩu mình chỉ lo đưa cậu đi thôi”
Nghiêng Dương nghe thế thì im lặng, trong đầu cô cứ văng vẳng câu nói của bà lão kia:“Thời gian của cháu không còn nhiều nữa”
Nhưng thắc mắc của cô đã được giải quyết xong, hiện giờ lại đến vấn đề của Lâm Doãn Mặc:
“Tối hôm qua cháu đã đi đâu”
“Cháu không biết, cháu chỉ biết khi tỉnh dậy mình đã ở một nơi xa lạ”
Càng nói sắc mặt của cô càng xanh xao nên anh không hỏi nữa mà chuyển sang cho cô ăn uống, còn Hữu Kỳ cảm thấy mọi chuyện đã xong nên cũng trở về.
Do lần trước xảy ra chuyện không mai nên anh đã rút kinh nghiệm mà lắp camera, khi xem anh thấy cô quả thật đã vào phòng ngủ nhưng đến khi tối lại mở cửa rồi đi ra ngoài.
Bác sĩ bảo có thể do tai nạn xe lúc trước, tuy không bị thương nặng nhưng nó có thể ảnh hưởng tới não lại thêm trẻ em thường rất hay gặp mộng du.
Vừa nghe tin dì Châu gọi điện cô biến mất anh đã lặp tức dừng lại mọi công việc ở nước ngoài để bay về và tất nhiên khi cô gọi điện lúc đó anh đang ở trên máy bay nên không nghe máy được.