Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

Chương 35: 35: Quyền Sống Của Cô Nằm Trong Tay Tôi




Trạch Hạo trở về nhà trời đã rất khuya trên người hắn chỉ toàn là mùi rượu bia nhưng bước chân vẫn rất vững trãi kiên định,.trên cơ thể luôn toát lên một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, Quân Dao đã chìm vào giấc ngủ từ lâu cô không muốn phải đối diện với một kẻ đánh đập mình như thế, bây giờ tất cả những gì thuộc về hắn chỉ càng làm cho cô thêm chán ghét hơn trái tim của cô đã thật sự nguội lạnh theo thời gian.

Quân Dao thuộc tiếp người khó ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm cho cô giật mình, tiếng mở cửa làm cho Quân Dao giật mình ánh đèn chiếu vào chiếc giường, cô thừa biết đó là ai nhưng vẫn cố tình nhắm mắt giả vờ như mình đã ngủ, Trạch Hạo bước vào bên trong hắn từ từ mở lớp chăn che đi phần chân đã bị hắn đánh đến đáng thương của Quân Dao, nhưng cô không thể nào chịu nổi hành động đó nên đã ngồi dậy nói.

" Định làm gì mau tránh xa tôi ra."

Trạch Hạo nhìn cô bằng ánh mắt đầy tội lỗi trong bóng đêm đầy mờ mị, nhưng thái độ thì vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.

" Cô nghĩ tôi muốn làm gì."

Quân Dao đưa tay bật đèn lên cô liền sợ hãi co rúm vào một góc giường nhỏ giọng nói.

" Xin đừng đánh tôi, tôi sẽ không trốn chạy nữa đâu."

Quân Dao nhìn hắn đầy sợ đến đáng thương, hãi Trạch Hạo ngồi xuống giường bên cạnh cô, Quân Dao đưa tay phòng thủ vì sợ những đòn roi của hắn, Trạch Hạo đưa tay nắm lấy chân của của Quân Dao cô liền sợ hãi theo phản xạ rút chân về.

" Anh định làm gì?"

Hắn lấy ra một lọ thuốc ra bôi lên chân của Quân Dao nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn khi bôi thuốc vào liền trở nên nóng rát.

" Đau quá."

Trạch Hạo liền nhẹ tay lại hắn cẩn thận thoa thuốc lên chân cô rồi trầm giọng nói.

" Tôi xin lỗi vì hành động của mình đừng làn cho tôi nổi giận tôi không kiểm soát được hành động của mình."

Quân Dao chua xót nói.

" Đánh một lần thì sẽ có lần nữa suốt đời này tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên ngày hôm đó, một người như anh sẽ sống trong cô đơn với những thù hận của mình suốt đời, nếu tôi chết đi thật sự thì mọi chuyện sẽ kết thúc, anh sẽ giải tỏa được nỗi câm hận của mình, vậy thì ngay bây giờ anh hãy giết chết tôi luôn đi, để bản thân được giải toả Ân Nhi sẽ mỉm cười hạnh phúc khi thấy anh giết người."

Trạch Hạo nghe Quân Dao nói gân xanh trên trán liền nổi lên hắn tức giận đưa tay bóp chặt lấy cổ của Quân Dao đôi mắt dữ tợn nhìn cô gằn giọng nói.

" Đủ rồi đừng thấy tôi xuống nước xin lỗi cô lại lên giọng với tôi, cô muốn chết lắm phải không tôi sẽ giết cô ngay lập tức để cô được toại nguyện."

Hắn vừa nói xong liền dùng lực bóp lấy cổ của Quân Dao, nước mắt cô rơi ra từ khoé mắt đầy đau thương đón nhận cái chết do hắn ban cho cô, Trạch Hạo điên cuồng dùng sức, Quân Dao chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, Bỗng nhiên hắn buông tay ra rồi đứng lên rời đi, trước khi ra ngoài Trạch Hạo không quên quay lại cảnh cáo Quân Dao.

" Cả đời này cô chỉ có thể chết trong tay tôi thôi hãy nhớ đấy cô đừng hòng trốn thoát."

Quân Dao đưa tay sờ lên cổ mình cô đau đớn khóc nghẹn không thành tiếng, tại sao lại đối xử với cô như vậy khoảng cách giữ yêu và hận vô cùng xa vời cuộc đời cô đầy hư hao không biết đến khi nào mới có thể được giải thoát.

Từ khi bị hắn bắt về đây Quân Dao hoàn toàn không nghe được tin gì từ Trạch Đông cô rất lo lắng cho anh, đêm nào cô cũng mong gặp lại được anh để nói cho anh biết những cảm nghĩ của mình dành cho anh người con trai đó quá tốt để yêu cô, mãi mãi cô không xứng với anh

Quân Dao bị xiềng xích như một tù nhân thì làm sao có thể đến gặp anh, cô nghe người hầu của Trạch Hạo nói rằng Trạch Đông sắp sang Mỹ định cư anh sẽ không quay về đây nữa, đó là mệnh lệnh của Trạch Hạo đưa ra để bảo vệ tính mạng cho Quân Dao Trạch Đông đành phải làm như thế mặc dù rất yêu cô nhưng anh đành rời đi.

Hôm nay là ngày Trạch Đông đi nhưng anh vẫn còn ray rứt điều gì đó nên đã liều mình đi đến nhà của Trạch Hạo để gặp lại Quân Dao nói vài lời với cô trước khi rời đi.