Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười không Thiết Sống

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống - Chương 17: 17: Bàn Chuyện Ở Ngự Thư Phòng




Edit: Ryal

Ân Vô Chấp bắt đầu biết lừa đảo rồi, đây là điều Tang Phê không ngờ tới.

Đúng là ăn gan hùm mật gấu, đến cả Hoàng đế bệ hạ mà cũng dám lừa.

Tang Phê bị ép nghe hắn đọc mấy cuốn tấu chương liền, vừa đáp ừm à cho có vừa tự hỏi, có phải mình đối xử với Ân Vô Chấp tốt quá rồi hay không?

Nhưng theo y nhớ thì hình như những gì Ân Vô Chấp nhận được từ khi vào cung tới giờ chẳng liên quan gì đến chữ "tốt" cả. Tuy đôi lúc y có vì lười mà hơi qua loa chút, nhưng tổng thể thì việc hạ nhục Ân Vô Chấp vẫn được tiến hành đâu ra đấy cơ mà.

Là tại y hạ nhục chưa đủ nhiều à? Sao Ân Vô Chấp dám khiêu khích uy quyền của y? Lẽ ra hắn phải bị hôn quân chèn ép tới nỗi không dám ngẩng đầu lên, âm thầm tính kế giết chết y mới đúng chứ?

Khương Ngộ tựa đầu vào bả vai Ân Vô Chấp, nghiêng mặt nhìn hắn chằm chằm.

"Cuốn này được đưa tới từ Tương Châu. Sắp đến Tết rồi, Tương Vương điện hạ muốn về thăm người thân, tiện đường đi tế bái tổ tiên...".

Ân Vô Chấp có cảm giác mình bị nhìn chăm chú, nửa bên mặt chẳng hiểu sao bắt đầu thấy tê tê. Hắn hắng giọng, bình tĩnh nói: "Đây là chuyện nhà của bệ hạ nên thần không dám xen vào, mong bệ hạ mau đưa ra quyết định đi".

Ân Vô Chấp cầm tấu chương, đợi một lúc.

Khương Ngộ vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Ân Vô Chấp: "... Trên mặt thần có dính gì à?".

"Trẫm chỉ đang ngắm thôi".

"Hở, ngắm gì?".

"Ngắm người đẹp".

"...". Ân Vô Chấp đỏ mặt.

Cánh tay đang ôm Khương Ngộ nâng lên, y cúi đầu, chỉ kịp nhìn thấy năm ngón tay duỗi về phía mình, chưa kịp phản ứng đã bị bóp mặt.

Đầu y bị xoay về phía Ân Vô Chấp, đối diện với hắn.

Ân Vô Chấp xụ mặt: "Tương Vương điện hạ muốn hồi kinh, bệ hạ có đồng ý hay không?".

Tương Vương là người con trai thứ năm của tiên đế, cũng chính là em ruột Khương Ngộ và em trai cùng mẹ với Thái tử, nói cách khác, gã và Ân Vô Chấp là họ hàng. Năm ấy gã đương nhiên thuộc phe Thái tử trong cuộc chiến tranh ngôi, sau này Thái tử chết, Tề Vương tàn phế, gã bị tiên đế xua tới Tương Châu.

Trong dòng lịch sử mà Khương Ngộ biết, tên Tương Vương này sau sẽ bị hôn quân giết hại. Chính vì gã chết, mà những Hoàng tử khác còn sót lại đều tàn tật hoặc ốm yếu, nên nước Hạ mới đổi thành họ Ân.

Thế thì phải đồng ý cho gã tới rồi.

Nếu hôn quân giết gã thì tất nhiên y sẽ không rời khỏi nơi đây, mà Tương Vương sẽ chết tại kinh thành.

Chẳng qua khi còn là du hồn, trừ những lúc nổi hứng diễn xuất mà bám vào người ta, Khương Ngộ thờ ơ với cả thế giới chứ đừng nhắc gì đến chuyện tìm hiểu về lịch sử. Vậy nên những gì y biết về giai đoạn này cũng chỉ là cái có cái không, y chẳng nhớ Tương Vương chết lúc nào, và chết thế nào.

A...

Y trầm ngâm trong đau khổ.

Đành phải tự giải quyết bằng cách của riêng mình vậy.

Đợi Tương Vương tới rồi tìm bừa một lí do mà giết thôi, cho Ân Vô Chấp thấy bộ mặt tàn nhẫn khát máu của hôn quân, lỡ đâu tiến độ hắn lên kế hoạch giết hôn quân sẽ tăng lên không biết chừng.

Ân Vô Chấp nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của y: "Thưa bệ hạ?".

Có gì sai sai nhỉ. Ngày còn là Hoàng tử Khương Ngộ rất thân với Thái tử, Tương Vương lại là em ruột Thái tử, mối quan hệ giữa y và gã chắc cũng không quá kém. Giờ sắp đến cuối năm rồi, thỉnh cầu hồi kinh thăm người thân của Tương Vương cũng là hợp lí, y phải nghĩ ngợi lâu đến thế sao?

Chẳng lẽ những lời đồn là không có thật?

"Ừ". Khương Ngộ gật gật đầu, nói: "Duyệt".

"Vậy bệ hạ viết một chữ 'chuẩn' ở đây đi".

"Ái khanh viết giúp trẫm đi".

"Không được". Ân Vô Chấp nói. "Tấu chương cần được trả về Tương Châu, bệ hạ phải chính tay đặt bút mới được".

Lời hắn vẫn còn là nói giảm nói tránh. Tương Vương điện hạ từng tham gia cuộc chiến giành ngôi có lẽ sẽ thích đoán tâm tư đế vương hơn rất nhiều người, nếu lời hồi đáp được viết dưới nét chữ của một kẻ khác – gã có dám về hay không là một chuyện, mà lúc về rồi có muốn tính sổ với kẻ ấy hay không lại là chuyện khác.

Tên lười chảy thây như Khương Ngộ cuối cùng cũng tự nhấc bút.

Y nghiêm túc, tỉ mỉ, viết một chữ "chuẩn".

Đồ quỷ lười này lười thật, nhưng chữ viết thì lại rất đẹp.

Tang Phê viết xong có một chữ mà như đã dùng hết tu vi cả đời, y nằm ườn ra trong ngực Ân Vô Chấp: "Hôm nay thế là đủ rồi, trẫm không muốn đọc nữa".

"Không được". Ân Vô Chấp đóng quyển tấu chương đã được phê xong. "Vẫn còn tấu chương thỉnh an của Tề Vương điện hạ nữa".

Tề Vương đã thành người tàn tật, không tiện hồi kinh vì bị tiên đế xua đuổi, nhưng vẫn thường xuyên vấn an Khương Ngộ. Đương nhiên, bản thân hắn ta thỉnh an hay phụ tá thay mặt thỉnh an thì ai mà biết được.

Khương Ngộ đờ đẫn hỏi: "Hắn thỉnh an trẫm, chẳng lẽ trẫm còn phải đáp lại à?".

Ân Vô Chấp hơi cứng người.

Quả nhiên Hoàng đế và Thái tử cùng Tương Vương mới thực sự yêu thương nhau, vì Tề Vương đã hại chết Thái tử nên y mới không muốn đọc tấu chương của hắn ta ư?

"Trừ việc đó ra thì, đất Tề còn có chút chuyện nữa. Gần đây ở đất Tề thường có sơn phỉ lui tới, quan phủ đã phái người đi mấy lần mà không diệt nổi, hình như chúng được huấn luyện rất bài bản. Ý Tề Vương muốn nói, nơi ấy gần biên giới nước Triệu, liệu có phải chúng là do nước Triệu phái đi?".

Tang Phê tê rần rồi.

Ân Vô Chấp đang nói gì đấy? Sơn phỉ là gì? Quan phủ là sao? Biên giới nước Triệu là như nào? Sao y phải chịu tra tấn thế này?

Đừng nói là chuyện sơn phỉ quấy phá, dù hai nước có chiến tranh thì cũng nào liên quan gì tới kẻ hèn này chứ?

Tang Phê chỉ muốn cố cứu dòng lịch sử đầy nguy cơ thôi mà, chứ y có muốn làm Hoàng đế thật đâu.

"Chuyện nhỏ thế này mà cũng đến tay trẫm à?". Tang Phê hỏi. "Trẫm nuôi mấy tên quan các ngươi để làm thùng cơm hay gì?".

... Giận à?

Đúng là y rất ghét Tề Vương điện hạ nhỉ.

Ân Vô Chấp ấn nhẹ đầu y, nói: "Ừm, thế thì thần không nhắc đến chuyện này nữa, đổi sang cái khác".

Khương Ngộ: "...".

Không, không cần đổi đâu, y muốn đi, y không muốn ở lại ngự thư phòng.

Mệt mỏi quá, sao y lại phải làm Hoàng đế, sao phải phê tấu chương, sao không được sống như quỷ, chỉ cần bay qua bay lại thôi.

Xin ông trời hãy cứu y đi mà.

Cho y quay về những ngày vừa có kí ức, không có mắt, không có tai, không có ý thức và không có suy nghĩ, chỉ cần tồn tại thôi, mà không tồn tại cũng được.

Sao con người phải tồn tại, tại sao!!

Ân Vô Chấp mở một cuốn tấu chương khác: "Bệ hạ xem cái này đi".

Ai cho ngươi lá gan giao việc cho trẫm?

Ai cho ngươi cái lòng tin là trẫm sẽ nghe ngươi?

Dưới ánh nến, Tang Phê lại nhìn Ân Vô Chấp: "Hôn trẫm".

Hắn không thèm đáp lại.

"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ gọi. "Hôn trẫm đi".

Chắc chắn là do y đã nương tay với Ân Vô Chấp, chưa hạ nhục hắn đủ nhiều, phải thêm nữa thêm nữa thêm nữa cơ.

Ân Vô Chấp muốn uy hiếp Tang Phê thì phải trả giá.

Ân Vô Chấp nhìn chằm chằm vào tấu chương, nhưng lại chẳng trông rõ được những con chữ bên trên là gì.

"Hôn, muốn hôn". Cái vẻ bất động của hắn khiến Khương Ngộ tương đối vừa lòng, y nói thật chậm: "Trẫm xem một quyển tấu chương thì ngươi phải hôn trẫm một cái, không thì không xem".

Ân Vô Chấp ép y làm chuyện y không muốn, Tang Phê phải trả đũa thôi.

Y dần thả lỏng, lại còn giơ tay sờ mu bàn tay hắn: "Ân ái khanh đẹp thế này, nếu ngươi chịu thương trẫm thì có thể trẫm sẽ ngồi lại ngự thư phòng lâu hơn một chút".

Hầu kết Ân Vô Chấp lăn lăn, hắn cố kiềm chế mà rụt tay vào trong áo, thấp giọng: "Bệ hạ đừng đùa nữa".

"Có đùa đâu". Ngón tay Khương Ngộ chui vào tay áo hắn, y dùng lòng bàn tay xoa cổ tay hắn, nghiêng đầu: "Ân ái khanh là nam sủng của trẫm mà, ngươi phải lấy lòng trẫm mới đúng chứ".

Cả người Ân Vô Chấp cứng đờ, hắn đột nhiên nhìn sang phía Khương Ngộ.

Đôi mắt y trong suốt như ngọc, con ngươi chẳng chớp lấy một lần: "Nam sủng thì phải ra dáng nam sủng, phải dỗ cho trẫm vui, phải cho trẫm hưởng thụ chứ".

Đây là sự hạ nhục rõ rành rành, nghe cái là biết ngay.

Ân Vô Chấp xanh mặt: "Ngươi, tên hôn quân này".

"Hôn trẫm".

Khương Ngộ chẳng thèm quan tâm hắn mắng chửi mình ra sao đâu. Y nghe thấy từng nhịp thở dần hỗn loạn của Ân Vô Chấp, nhìn thấy nỗi giận khó nén trên gương mặt hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, Ân Vô Chấp bực y lắm rồi.

Khương Ngộ nói bằng giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Nhanh lên, đừng để trẫm phải tự ra tay".

Hai người ngồi trên đệm hương bồ, đôi tay Ân Vô Chấp chống xuống đất, viền mắt dần ửng đỏ.

Nam sủng, hưởng thụ, lấy lòng...

Những câu chữ ấy như một bàn tay tát thật mạnh lên mặt hắn.

Thế tử Định Nam Vương, thiếu tướng Ưng Quân, con cưng của trời; đâu ai gặp hắn mà không phải khách sáo và cung kính, chỉ mình Khương Ngộ dám chà đạp hắn thế này mà thôi.

"Trẫm đếm đến ba, nếu ngươi không hôn thì trẫm sẽ gọi cha ngươi vào cung". Cuối cùng vẫn là y thắng, hai mắt Ân Vô Chấp càng đỏ thì Tang Phê càng tự hào: "Sau đó trẫm sẽ khiến lão ta...".

Ân Vô Chấp chặn miệng y lại.

Hôn quân, hôn quân, hôn quân.

Một ngày nào đó, một ngày nào đó, hắn sẽ cắt lưỡi tên hôn quân này, để y không dám uy hiếp hay làm nhục hắn nữa.

... Mềm thật, ngọt thật.

Hắn lại ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng, thấm vào ruột gan.

"Chụt...".

Tang Phê: "?".

Bị, bị mút môi rồi.

Nhận ra mình vừa làm gì, Ân Vô Chấp ngượng ngùng run mi.

Nhất định, nhất định là hắn bị hạ thuốc rồi.

Chắc chắn trên người hôn quân có thứ mùi gì đó mê hoặc đầu óc, nếu không, nếu không sao mà thế được.

Khoé mắt đỏ bừng đã hơi ươn ướt, hắn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Khương Ngộ, lạnh lùng hỏi: "Tiếp tục được chưa?".

Tang Phê ngoan ngoãn xem tấu chương, cảm giác nhẹ nhõm khi hạ nhục Ân Vô Chấp lại bị thay thế bằng tâm trạng nặng nề.

Ân Vô Chấp thế này là không được rồi.

Cứ thế chịu đựng thôi, chẳng biết đấu tranh gì cả.

Hắn không hôn, Tang Phê cũng chẳng đọc, thế thì chẳng phải nhà nhà cùng vui hay sao?

Mắc gì phải tổn thương lẫn nhau?

Khương Ngộ kiên nhẫn đọc hết một cuốn, Ân Vô Chấp lại đưa cuốn khác sang: "Tiếp tục nào".

Khương Ngộ chưa hết khổ thì Ân Vô Chấp đừng hòng chạy.

"Hôn cơ".

Rõ ràng Ân Vô Chấp không muốn tí nào rồi.

Rốt cuộc giang sơn này thuộc về ai, Khương Ngộ có thích hắn đâu, sao hắn phải nhịn nhục... Sao hắn phải lấy lòng y?

Ân Vô Chấp hôn phớt một cái lên mặt y, Tang Phê còn sửa lại: "Môi, hôn môi cơ".

Hắn đỏ mắt trừng y một chốc, hắn thề hắn không muốn hôn Khương Ngộ tí nào, không hề muốn!

Được hôn rồi, sầu đời đọc hết một quyển, Ân Vô Chấp vẫn đưa quyển khác, y lại đòi: "Hôn cơ".

Ân Vô Chấp còn có thể làm gì khác nữa chứ, đương nhiên chỉ đành rưng rưng hôn Khương Ngộ thôi.

Đến nụ hôn thứ tám, hắn lại lật một quyển tấu chương, đột nhiên có vệt nước rơi xuống.

Tang Phê: À.

Ân Vô Chấp thẳng thừng khép tấu chương lại, đổi sang quyển khác, lại còn nhấc tay áo lau mặt như muốn cứu vãn chính mình: "Vấn đề kia khá phiền, để xử lí sau đi".

Tang Phê ngẫm nghĩ, rồi gọi: "Ân Vô Chấp".

Ân Vô Chấp không thèm nhìn y.

"Trẫm thấy chưa đủ". Tang Phê thấy mình hạ nhục chưa đủ, tên này vẫn còn dám đưa tấu chương cho y tiếp à. Y nhìn quần áo trên người Ân Vô Chấp: "Chướng mắt quá".

Ân Vô Chấp còn tưởng đột nhiên lương tâm y trỗi dậy: "?".

"Quần áo ấy, chướng mắt". Tang Phê bâng quơ nói. "Trẫm muốn xem cơ thể ngươi".

Bên ngoài điện Thái Cực, loan giá dừng.

Tề Hãn Miểu vội vàng ra đón: "Nô tài khấu kiến Văn Thái hậu, Thái hậu tới thăm bệ hạ ạ?".

"Thái hoàng thái hậu vẫn chưa yên tâm, nên ai gia đành tự mình tới đây thăm nó".

"Bệ hạ đang bàn chuyện với Thế tử ở ngự thư phòng, Thái hậu muốn đợi hay là...".

"A Chấp cũng ở cùng nó ư?". Văn Thái hậu cười. "Trùng hợp thật, thế ai gia sẽ tới ngự thư phòng, tiện thể đưa chút đồ ăn cho chúng nó".

Tại ngự thư phòng.

Ân Vô Chấp tức đến nỗi run cả người.

Khương Ngộ không thèm để ý: "Ái khanh không cho xem thì trẫm chẳng phê tấu chương đâu".

Lời tác giả:

Tang Phê: Xem ngươi còn nhịn được đến bao giờ.

Ác độc! Tang Phê bách chiến bách thắng!

A Chấp:.

Ta nhịn.