Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 43




Chơi một ngày, Oa nhi lại có được tin Đỗ Vĩ Minh sáng mai sẽ làm đồ ngon cho hắn, có hơi buồn ngủ, Đỗ Vĩ Minh lau mặt cho Oa nhi, bảo hắn đi ngủ trước, thuốc sắc xong sẽ mang qua cho hắn uống. Lên giường, chỉ chốc lát sau là ngủ. Trong nhà chính, Liên Đại và Vương Võ còn ngồi, Liên Đại còn có lời muốn nói, đuổi Oa nhi đi ngủ cũng dễ mở lời.

Đỗ Vĩ Minh vừa tới, Liên Đại liền quỳ xuống trước mặt hắn, vội vàng nâng hắn lên.

“Liên đại ca, có gì cần nói cứ nói, đừng quỳ, ta nhận không nổi.“

“Lý huynh đệ, lần này thật cám ơn ngươi, không có ngươi thì Oa nhi đã có chuyện, ta hiện tại không kiếm được nhiều tiền như vậy, cho ta thời gian, ta viết biên lai mượn tiền cho ngươi, chờ ta có tiền sẽ lập tức trả lại.”

Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ một chút, biên lai mượn tiền hay là cứ nhân. Nếu lần này không cần, trong thôn về sau ai có chuyện gì đều tới hỏi mình vay tiền, cũng phiền toái. Lấy giấy bút, Đỗ Vĩ Minh viết biên lai, bảo Liên Đại ấn dấu tay vào. Liên Đại nói chờ bệnh của Oa nhi tốt hơn sẽ dẫn hắn trở về. Đỗ Vĩ Minh lại có chút luyến tiếc, có Oa nhi ở bên náo nhiệt hơn không ít.

Cho Oa nhi uống thuốc, Đỗ Vĩ Minh và Oa nhi cùng ngủ một cái giường. Liên Đại liền và Chu Văn, Vương Võ cùng ngủ, trong nhà có dư giường và chăn, lần trước Trần đại nhân đến đã chuẩn bị, nhưng một chốc cũng không lấy ra được, tối nay cứ thế đã.

Đỗ Vĩ Minh bị Oa nhi gọi dậy, Oa nhi tỉnh dậy liền sờ mặt ca ca, giật nhẹ tóc ca ca, Đỗ Vĩ Minh muốn không dậy cũng khó. Mở to mắt, phát hiện Oa nhi đang nhìn mình chằm chằm.

“Oa nhi, chào buổi sáng.”

“Ca ca, chào buổi sáng, ca ca sao dậy muộn vậy, Oa nhi đã dậy một hồi lâu.”

Đỗ Vĩ Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mình không hề dậy muộn, phỏng chừng Oa nhi hôm qua ngủ sớm, sáng nay mới sớm như vậy đã dậy. Oa nhi đi theo Đỗ Vĩ Minh ra ngoài rửa mặt, đêm qua đã nói, sáng nay còn được ăn tiểu hồn đồn. Đỗ Vĩ Minh rửa mặt xong liền đi gói tiểu hồn đồn. Chu Văn đã bắc một nồi khác sắc thuốc cho Oa nhi. Tay chân lanh lẹ gói xong tiểu hồn đồn, Đỗ Vĩ Minh nhanh nhẹn cho vào nồi nấu, Vương Võ đã cắt cỏ cho gia súc trong nhà. Đỗ Vĩ Minh gọi bọn họ trở lại ăn cơm, vừa ăn, Oa nhi vừa khen ngợi tay nghề của ca ca.

Sau khi ăn xong, Liên Đại nghĩ nên cáo từ rời đi. Ai ngờ Oa nhi vừa nghe phải rời khỏi ca ca trở về chỗ cũ, khóc nháo không chịu đi. Liên Đại trợn tròn mắt, Oa nhi tuy hơi nghịch, nhưng vẫn nghe lời mình, làn này khóc nháo thật làm hắn trở tay không kịp. Đỗ Vĩ Minh ngồi dỗ hắn, hoan nghênh hắn tùy thời đến chơi, Oa nhi cũng không chịu. 

Thúc thúc bình thường cũng không chơi với mình, thật vất vả có ca ca có thể chơi cùng mình, hiện tại muốn hắn trở về, trở về rồi lại chỉ có một mình mình. Oa nhi khóc nói không muốn rời ca ca, ánh mắt Đỗ Vĩ Minh cũng hơi phiếm đỏ, Oa nhi ở bên người cũng rất tốt, mình cũng không tịch mịch, nhìn thấy hắn làm cho mình nhớ tới cháu nhỏ. trong lòng Đỗ Vĩ Minh có 1 ý tưởng.

“Liên Đại ca, nếu ngươi không chê, ta thật ra có mọt chủ ý.”

“Lý huynh đệ, cái chủ ý gì vậy?”

“Ta thật ra rất hợp ý Oa nhi, nếu ngươi không chê, ta sẽ nhận Oa nhi làm đệ đệ, thế nào?”

Mọi người nghe được lời này đều không khỏi sửng sốt. Chu Văn ở bên nhắc nhở Đỗ Vĩ Minh.

“Thiếu gia, ngươi nếu nhận Oa nhi làm đệ đệ, phải đi đăng ký với thôn trưởng, Oa nhi nếu vào hộ tịch, về sau tài sản trong nhà …”

Đỗ Vĩ Minh nghe được lời này liền hiểu ra, nếu thật sự nhận Oa nhi làm đệ đệ, Oa nhi vào hộ tịch nhà mình, về sau ở riêng, tài sản của mình sẽ phân cho Oa nhi. Kỳ thật chuyện đó Đỗ Vĩ Minh không thế nào để ý, đệ đệ nếu muốn thành gia, ca ca cho đệ đệ chút sản nghiệp cũng không sai.

“Oa nhi, ngươi có muốn sống cùng ca ca không?”

“Muốn, Oa nhi sống cùng với ca ca, còn cả thúc thúc.”

Cuối cùng thương nghị một phen, Oa nhi liền nhận Đỗ Vĩ Minh làm ca ca, Liên Đại tự nguyện làm nô, Đỗ Vĩ Minh vốn không định để Liên Đại làm người hầu, nhưng Liên Đại không chịu, hán tử này là người chân chất, cháu mình nhận ca ca, mình nếu muốn danh chính ngôn thuận ở Lý gia, làm nó là biện pháp tốt nhất.

Đỗ Vĩ Minh liền dẫn Oa nhi và Liên Đại đi tìm thôn trưởng, đem chuyện muốn nhận Oa nhi làm đệ đệ cùng Liên Đại tự nguyện làm nô nói cho thôn trưởng, nhờ thôn trưởng sửa hộ tịch. Thôn trưởng cũng ám chỉ một chút tình huống sau khi Oa nhi sửa hộ tịch, Đỗ Vĩ Minh nói chính mình đã nghĩ tới, không có vấn đề. Xong xuôi, lại mời vài vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn đến làm chứng, ở trong thôn cũng đặt mấy bàn rượu, Oa nhi từ nay là đệ đệ Lý Vĩ Minh. Hộ tịch ở trong nha môn đã sửa xong.

Oa nhi rất cao hứng, trong nhà cũng sửa sang lại một lần nữa. Liên Đại không trở về căn nhà cỏ tranh kia, mà ngủ ở chỗ Đỗ Vĩ Minh. phòng trong nhà đã sửa lại, chỉ là lúc ấy không nghĩ tới trường hợp này. 

Oa nhi liền tạm thời ngủ cùng Đỗ Vĩ Minh trong một phòng, nhà chính và phòng bếp không thể cho người ở. Còn có một phòng chứa, cho người ở cũng không tiện, cuối cùng vẫn phải sắp xếp một cái giường trong phòng Chu Văn và Vương Võ mới giải quyết xong vấn đề này. Nông thôn bình thường xây phòng ở phòng đều rất lớn, đặt ba cái giường cũng không quá chật.

quần áo của Oa nhi chỉ có bộ lần trước Đỗ Vĩ Minh mua cho hắn, tiểu hài tử trên người dễ bẩn, Đỗ Vĩ Minh đối với đệ đệ coi như bảo bối. lấy một ít tơ lụa lần trước Cảnh Nguyên mua ra, đưa cho Trương đại thẩm làm giúp hắn hai bộ quần áo cho Oa nhi, Trương đại thẩm vuốt ve tơ lụa, nghĩ đứa nhỏ này quá lãng phí.

“Nhị Cẩu Tử, lụa này tốt như vậy, ngươi làm quần áo cho Oa nhi hình như có hơi phô trương. Trẻ con lớn như thổi ấy, quần áo năm nay mặc sang năm đã nhỏ, ngươi mua chút vải bông là được.”

Đỗ Vĩ Minh không nghĩ nhiều, nghe Trương đại thẩm nói vậy, phát hiện mình đúng là chưa tính kỹ, nếu Oa nhi mặc quần áo tơ lụa, người trong thôn thấy được lại không biết sẽ nói cái gì. Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ rồi cảm ơn Trương đại thẩm, lấy tơ lụa lại, nói qua hai ngày đưa vải bông tới nhờ thím giúp làm quần áo.

Mưa to qua đi, không ít thôn dân đều xuống ruộng làm việc. sông nhỏ khô cạn cũng đã có chút nước sông. thu hoạch vụ thu thật không được tốt lắm. ngô và lúa 1 mẫu cũng chỉ thu được mấy chục cân, ruộng tốt cũng chỉ thu được hơn một trăm cân, thôn dân trên mặt đều mang theo sầu bi. 

Vốn sau vụ thu hoạch lf lúc vui vẻ nhất, vất vả một năm chẳng phải là vì vụ thu hoạch này. Đỗ Vĩ Minh,Liên Đại, Chu Văn cùng Vương Võ mấy ngày nay đều xuống ruộng làm việc, thu hoạch nhà hắn cũng không tốt. Tóm lại đem những thứ có thể thu hoạch thì thu hoạch, mất mấy ngày cuối cùng tổng cộng thu hơn hai trăm cân ngô và hơn ba trăm cân thóc, so với không có gì vẫn hơn. Đỗ Vĩ Minh quyết định không bán, để lại một phần nhỏ làm giống, còn lại thì nhà mình giữ để ăn. Hiện tại trong nhà nhiều người, lương thực cũng tiêu hao nhanh hơn.

Trong thôn những nhà khác cũng không khác lắm, có khoai tây và khoai lang còn đỡ, ít nhất hai thứ này thu hoạch coi như không tệ. Đỗ Vĩ Minh trồng hai mẫu cũng thu hoạch được không ít. mùa thu năm nay dường như không lạnh, không biết có thể trông khoai tây không. Đỗ Vĩ Minh hỏi Chu Văn và Liên Đại, đều nói chưa từng thử trồng khoai tây mùa thu, Đỗ Vĩ Minh muốn thử xem. 

Nếu có thể thành công, vậy còn có hai ba tháng để sinh trưởng. Khoai tây và khoai lang lên trấn trên bán một nửa, thuận tiện mua chút vải làm quần áo cho Oa nhi và Liên Đại. lưu lại một nửa khoai tây, một phần dùng để thí nghiệm trồng khoai tây, còn lại trữ không ít để nhà mình ăn, kho chứa cũng chất không ít lương thực.

Bảo Vương Võ và Liên Đại xới đất, bón phân, Đỗ Vĩ Minh quyết định trồng thử bốn mẫu, vạn nhất không thành công coi như là thực nghiệm. hoa mầu năm nay thu không nhiều lắm, gần đây cũng không bận. Đám thôn dân thấy Vương Võ và Liên Đại xới đất thì có chút tò mò. Nghe nói là muốn trồng khoai tây, thôn trưởng đặc biệt chạy tới nói khoai tây hiện tại không thể trồng. Đỗ Vĩ Minh cười cười nói là muốn thử xem, thôn trưởng thấy hắn như vậy thì không nói gì nữa.

Trồng khoai tây, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy là quan trọng nhất là giữ ấm, hiện tại thật ra có mưa, ánh mặt trời cũng còn. Nhưng thời tiết dần dần trở lạnh, không giữ ấm được thì khoai tây khó mà lớn được. Hiện tại lại không có kỹ thuật hiện đại gì, chỉ có phương pháp nguyên thủy nhất, trải rạ. Chờ khoai nẩy mầm, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn và Vương Võ trải rạ trên mặt đất, vừa trải xong rạ phủ lên mầm cây, khoai tây cũng ở trong gió lạnh lộ ra chút lá cây xanh non.

Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn bề bộn nhiều việc, vội vàng đi làm một chuyện lớn, hái quả ô liu. cây ô liu sau nhà còn nhỏ, năm nay còn chưa hái được quả, chủ yếu vẫn là cây ô liu trên núi. Lại không muốn để thôn dân nhìn thấy mình gióng trống khua chiêng hái quả ô liu, Đỗ Vĩ Minh liền mỗi ngày cùng Chu Văn và Oa nhi lên núi, Chu Văn gõ cây ô liu, Đỗ Vĩ Minh và Oa nhi nhặt vào sọt trúc. May mắn năm nay sớm có chuẩn bị, làm thêm hai cái sọt trúc, nhưng một cái sọt trúc cũng không bỏ được bao nhiêu. Vương Võ và Liên Đại loại trồng khoai tây, Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn hái quả ô liu, bận việc gần một tháng, cuối cùng là đem mọi việc chuẩn bị tốt.

Trước nhà trồng vài loại rau, như là rau xanh, rau cần, rau chân vịt, cây đậu đũa vân vân. rau dưa chủ yếu vào mùa đông là củ cải trắng và bắp cải thì trồng trong ruộng, trước phòng không trồng được nhiều như vậy.

Năm nay thu hoạch ô liu không giảm, cây ô liu có thể chịu hạn, nạn hạn hán ảnh hưởng không lớn tới nó. Có kinh nghiệm xử lý ô liu năm trước, Đỗ Vĩ Minh lần này làm rất thuận buồm xuôi gió. Chọn lựa quả ô liu lưu lại chuẩn bị ép dầu, còn lại làm được không ít ô liu muối và ô liu ngào đường, đã liên hệ với Thiên Hương Lâu, không quá hai ngày sẽ đưa đến, giá vẫn như trước kia. Đỗ Vĩ Minh lại bắt tay vào chuẩn bị ép dầu ô liu, lần này trong nhà nhiều người, làm cũng mau hơn. Chỉ là mọi người lần đầu tiên thấy bị kỳ quái này, có điều cũng không nói gì, tổng cộng làm ra gần 200 dầu ép thô, dùng để làm xà phòng và dầu ô liu. 

Còn có hơn 100 cân địa dầu tinh, đây là để dùng trong nhà. Bã ô liu hắn theo lệ đem phần lớn bán cho Thiên Hương Lâu, tổng cộng bán được 1800 văn, cũng là một khoản thu vào không nhỏ. Một phần nhỏ Đỗ Vĩ Minh đưa cho thôn trưởng, Trương thợ mộc và một ít thôn dân quen biết, còn bảo Liên Đại đưa đến chỗ nhà cỏ tranh. Mùi vị của bánh bã ô liu mọi người đều rất thích, bọn họ còn không biết đây là bã dầu còn thừa, còn tưởng rằng Đỗ Vĩ Minh đặc biệt gia công thành như vậy.

Qủa ô liu xanh chỉ có Đỗ Vĩ Minh thích ăn, những người khác đều chỉ ăn ô liu muối hay ô liu ngào đường, Oa nhi thích ăn ô liu ngào đường. Phải biết rằng thời bình bình thường khó có đường mà ăn, ô liu ngào đường là lần đầu tiên Oa nhi ăn, lập tức thích ngay. Mấy ngày nay trong nhà bận đến chân không chạm đất, Oa nhi cũng không 1 câu oán hận, mỗi ngày đi theo ca ca chạy tới chạy lui. Mùa thu cùng mùa xuân là hai mùa bận nhất trong năm.