Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 67




Bởi vì đã là ngày tết, cho nên trên ngã tư đường lạnh lẽo vắng vẻ, đại đa số cửa hàng đều đóng cửa, có cảm giác hiu quạnh chứ không phồn hoa như trong dự đoán của đỗ vĩ minh.

“mấy ngày nay là lễ mừng năm mới, chờ qua sơ ngũ, các cửa hàng sẽ lục tục mở cửa, tối ngày phúc trạch sẽ có hoạt động rất lớn, đến nguyên tiêu cũng sẽ có hội đèn lồng.”

Nghe lưu cảnh nguyên giải thích, đỗ vĩ minh gật gật đầu. Đại khái lại qua thời gian một nén nhang liền đến vương phủ.

“vương gia, thiếu gia, xuống xe đi.”

Lưu cảnh nguyên nhảy xuống xe ngựa trước, đưa tay cho vĩ minh, đỗ vĩ minh nương tay hắn cũng xuống xe ngựa. Hóa ra đây là vương phủ trong truyền thuyết, quả nhiên là khí phái phi thường. Bởi vì tổng quản trong vương phủ đã sớm nhận được tin tức vương gia hôm nay trở lại, bọn họ vừa mới tới cửa, đại môn đã mở. Tổng quản mang theo một đám người làm đứng ở sau cửa.

“cung nghênh vương gia hồi phủ!” Lưu tổng quản dẫn người hành lễ với cảnh nguyên.

“cung nghênh vương gia hồi phủ!”

“miễn lễ.” Lưu cảnh nguyên phất tay, ý bảo mọi người đứng dậy. Đỗ vĩ minh trận này dọa sợ, mùa đông khắc nghiệt mà phải quỳ thẳng xuống như vậy, may là đứng lên luốn chứ không thì đã sớm hỏng đầu gối.

Lưu tổng quản đi lên đón,“vương gia, hoàng thượng vừa rồi đã phái người đến truyền chỉ, bảo ngài nghỉ ngơi hồi phục một phen rồi vào trong cung dùng bữa tối.”

Lưu cảnh nguyên gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

“lưu tổng quản, vị này là lý thiếu gia, sẽ tạm ở trong phủ vài ngày, ngươi mau dọn dẹp tùng viện cho lý thiếu gia ở đi.”

“bái kiến lý thiếu gia, tại hạ là lưu phúc, có chuyện gì thì cứ phân phó ta là được.” Lưu tổng quản hành lễ với đỗ vĩ minh.

“phiền toái lưu tổng quản, có gì cần ta sẽ nói vơi ngươi.”

Lưu cảnh nguyên tự mình dẫn đỗ vĩ minh đến tùng viện, chu văn và vương võ cũng ở gần tùng viện để tiện chiếu cố. Tùng viện, giống như tên của nó, thực vật chủ yếu chính là cây tùng, cách lan uyển của cảnh nguyên gần nhất.

Nha hoàn sai vặt trong phủ rất đông, lưu cảnh nguyên lúc trước đã phân phó muốn tắm rửa, giờ đổ nước ấm vào mộc dũng là được. Lưu cảnh nguyên bảo đỗ vĩ minh tắm rửa nghĩ ngơi hồi phục một phen rồi vào hoàng cung, bản thân cũng trở về lan uyển.

Đỗ vĩ minh cự tuyệt nha hoàn yêu cầu giúp kì lưng, tự mình tắm rửa. ừ, nơi này dùng là xà bông thơm, không giống xà phòng nhà mình làm, có mùi hoa quế.

Vài ngày bôn ba, đỗ vĩ minh mệt lả đi, vì gấp gáp đến kinh đô, nên dọc đường đi không nghỉ ngơi tử tế, càng đừng nói đến tắm rửa. Nhưng đỗ vĩ minh rất thích sạch sẽ, ngoại trừ vào hạn hán khi xưa không có cách nào tắm rửa thì mỗi ngày đều đi tắm, mùa đông cũng ít nhất là hai ngày một lần.

Trong phòng có đặt chậu than nên không lạnh. Đỗ vĩ minh tắm rửa xong, chu văn đã đem quần áo đặt ở bên cạnh. Quần áo là cảnh nguyên vừa cho người đưa tới, giá trị hơn loại vải mình hay mặc nhiều. Quần áo màu lam cũng rất có tinh thần.

Tục ngữ nói rất hay, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân. Đỗ vĩ minh bình thường không quá chú ý tới ăn mặc, giờ mặc vào cẩm y hoa phục cũng rất có tư thái của công tử. Tóc cẩn thận dùng khăn vải lau khô, chờ khô rồi mới búi lên.

Đỗ vĩ minh thừa dịp có thời gian ngắm nghía phòng của mình, trong phòng toàn là đồ bằng hoàng lê mộc thượng đẳng, gia cụ trong nhà mình quả nhiên không có cách nào bì kịp. Đỗ vĩ minh oán thầm một phen, quả nhiên là đặc thù giai cấp, đồ dùng khác biệt, cũng khó cho hắn chịu ở căn phòng lụn bại nhà mình

Đối với búi tóc ở cổ đại, đỗ vĩ minh kỳ thật vẫn không quá quen, ở đây sau khi qua mười lăm tuổi sẽ bắt đầu búi tóc. Khi vừa tới còn nhỏ nên không cần, có điều nhập gia tùy tục, cho dù không thích cũng chỉ có thể như vậy.

Một tiểu nha hoàn tiến vào, nhanh nhẹn giúp đỗ vĩ minh chải đầu chuẩn bị, lại cầm một cây trâm ngọc bích búi cho hắn. Người bình thường chỉ dùng mộc trâm, đỗ vĩ minh cũng vậy. Không phải mua không nổi, mà là cảm thấy không cần thiết. Nhìn chính mình trong gương đồng, đỗ vĩ minh thiếu chút nữa không nhận ra. Được rồi, quả nhiên là rất khác.

“lý thiếu gia, ngài tốt chứ? Vương gia bảo ta tới xem có gì phân phó không?”

“lưu tổng quản, cám ơn. Ta rất tốt, đi tìm cảnh nguyên thôi.”

“lý thiếu gia, ngài trực tiếp xưng hô vương gia tục danh hình như…”

Đỗ vĩ minh ban đầu còn chưa phản ứng lại, bởi vì hắn đã gọi như vậy thời gian dài chưa bao giờ sửa miệng. Lưu tổng quản nói được một nửa thì dừng, đỗ vĩ minh cũng đã hiểu hắn có ý gì. Đã biết gọi thẳng tên cảnh nguyên là vi pham quy củ. Vậy phải xưng hô thế nào đây?

“lưu tổng quản, vậy ta nên gọi thế nào?”

Lưu tổng quản chưa nói gì, chu văn đã lên trước vụng trộm nói bên tai đỗ vĩ minh,“thiếu gia, người khác gọi vương gia là nguyên vương.”

Đỗ vĩ minh gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Lưu tổng quản kỳ thật là tới đưa lông cừu, trong kinh đô lạnh hơn so với thôn tu hành. Đỗ vĩ minh vốn sợ lạnh cho nên lưu cảnh nguyên bảo quản gia tặng hồ cừu tới, đợi lát nữa xuất môn là có thể mặc. Đỗ vĩ minh khoác áo lông đi theo lưu tổng quản đến lan uyển của cảnh nguyên.

bởi vì có đủ loại hoa lan quý báu mà nơi đó được gọi là lan uyển, kỳ thật lưu cảnh nguyên bản thân không thích hoa lan, có điều mẫu phi đã mất đặc biệt yêu thích, cho nên mới trồng ngay trong viện của mình.

Tùng viện cách lan uyển không bao nhiêu, đi một lát liền tới.

“vương gia, lý thiếu gia đến.“

“cho hắn vào đi.“

“nguyên vương, chúng ta khi nào xuất phát?”

“nguyên vương? Vĩ minh, đang tốt đẹp tự dựng gọi ta như vậy làm gì?”

Đỗ vĩ minh cũng không biết nên nói thế nào,“lễ không thể phế, đến kinh đô vẫn nên gọi là nguyên vương thì tốt hơn.”

“vĩ minh, ngươi đừng nghe bọn hắn nói bừa, cứ gọi như trước đi.”

Đỗ vĩ minh không muốn bất quá lưu cảnh nguyên kiên trì, cuối cùng vẫn gọi hắn là cảnh nguyên. Lưu cảnh nguyên thấy đỗ vĩ minh ăn mặc thế này đúng là làm cho người ta muốn đui mù. Đỗ vĩ minh vốn có diện mạo thanh tú, chỉ là bình thường ít để ý,giờ ăn mặc tươm tất liền rất ra dáng công tử nhà giàu.

“vương gia, hoàng thượng phái lâm công công đến thúc dục.”

“chuẩn bị kiệu, chúng ta xuất phát.”

“dạ.”

Công việc tổng quản cũng không phải dễ làm, hoàng thượng đã phái người đến thúc dục vài lần mà vương gia nhà mình còn không nhanh không chậm ở đó tắm rửa, mình cũng không dễ công đạo. Đưa bạc cho lâm công công, còn nói không ít lời hay, cuối cùng mới dỗ được cho người ta cao hứng.

Hoàng thượng đương nhiên sủng ái hoàng đệ, có điều vương gia hiện tại bình định biên quan, sợ không phải… quên đi quên đi, chắc là mình đa nghi. Hoàng thượng sủng ái vương gia ở thân quốc không ai không biết.

Đây là lần đầu tiên đỗ vĩ minh ngồi kiệu, bình thường đều chỉ ngồi xe bò, xe ngựa. Ngồi kiệu vững vàng hơn so với trong tưởng tượng, có lẽ do kiệu phu đã được huấn luyện. Tốc độ của kiệu không nhanh như xe ngựa, phía trước phía sau đều có sai nha, huống chi còn phải nâng cỗ kiệu đi.

Lưu cảnh nguyên thật sự mang theo lạp xưởng tiến cung, không phải thật sự muốn tặng cho hoàng thượng chứ?

Mất mặt muốn chết.

Đỗ vĩ minh cùng lưu cảnh nguyên ngồi hai kiệu. Đỗ vĩ minh không biết, bình thường cảnh nguyên tiến cung đều cưỡi ngựa, hôm nay lạnh sợ hắn ăn không tiêu mới đổi sang ngồi kiệu.

Lảo đảo đến hoàng cung đèn đuốc đã thắp lên rực rỡ, lâm công công ở cửa chờ. Nhìn thấy cỗ kiệu của cảnh nguyên ngừng lại thì mau mắn

Nghênh đón.

“tham kiến nguyên vương. Nguyên vương thiên tuế thiên thiên tuế.”

“bình thân.”

“hoàng thượng đang đợi ngài.” Lâm công công muốn nói là hoàng thượng đã đợi cả ngày rồi, ngài nếu không đến phỏng chừng hoàng thượng sẽ phát hỏa, tốc độ hôm nay không khỏi cũng quá chậm đi.

Đỗ vĩ minh đi theo lưu cảnh nguyên sau, bởi vì lưu cảnh nguyên không giới thiệu nên lâm công công muốn hỏi cũng không có gan hỏi. Có lẽ là vương tôn quý tộc nào đó, nhìn áo lông cáo trên người là biết. Có điều hình như mình chưa bao giờ gặp vị công tử này.

Đỗ vĩ minh như alice ở wonderland, cẩn thận quan sát hoàng cung trong truyền thuyết. Không quá phồn hoa, đầy vật quý mà là giống như mê cung, đi đi lại lại làm đầu óc choáng váng.

“khởi bẩm hoàng thượng, nguyên vương điện hạ đến.”

“mau cho vào.”

Đỗ vĩ minh nhìn thấy hoàng thượng trong truyền thuyết thực sự chút trợn tròn mắt, so với mình tưởng tượng trẻ hơn nhiều. Có hơi giống cảnh nguyên, đặc biệt nửa phía trên, có điều nhã nhặn hơn mà thôi. Ánh mắt thì giống

Một loại động vật, hồ ly.

“tham kiến hoàng huynh.”

“miễn miễn, hai huynh đệ chúng ta còn khách khí như vậy ư.”

“thảo dân lý vĩ minh tham kiến hoàng thượng.”

“miễn lễ. Hoàng đệ đã nói với ta, ngươi không quen những lễ tiết này, không cần câu thúc.”

Hoàng thượng cũng cẩn thận quan sát đỗ vĩ minh một phen, đây là người nghiên cứu ra hỏa dược, hình như tuổi không lớn, sao lại có bản lãnh này.

Hoàng thượng gọi cảnh nguyên ngồi xuống một bên, cũng ban ghế ngồi cho đỗ vĩ minh. Hoàng thượng tỉ mỉ nhìn hoàng đệ của mình. Ôi, mình cũng đã lâu không gặp hắn, người cao lên không ít, cuộc sống biên quan rất gian khổ, mấy năm nay thật khổ cho hắn. Hai người nhàn thoại một chút,

Lưu cảnh nguyên đem lạp xưởng mình mang đến hiến cho hoàng huynh.

“hoàng huynh, lần trước huynh nói thích ăn, lần này đặc biệt mang tới cho hoàng huynh. Còn có xà phòng và dầu ô liu, mang đến cho huynh dùng thử. Thần đệ đã dùng qua, không tệ.”

Hai người tán gẫu khí thế ngất trời, đỗ vĩ minh ở bên cạnh ngậm miệng không mở. Có điều mình rất yên phận nhưng bụng lại chẳng ra sao, ọt ọt kêu lên. Tiếng vang lên có hơi lớn, ảnh nguyên và hoàng thượng đều nghe được. Hoàng thượng nhìn chằm chằm đỗ vĩ minh hai lượt, làm mặt đỗ vĩ minh đỏ lự.

Cái bụng này sớm không kêu muộn không kêu, sao lại kêu đúng lúc này, rất dọa người.

“là trẫm sơ sót, lâm công công, truyền lệnh!”