3 ngày không xuống giường à
Cô nghĩ đến khả năng này, liền cảm thấy tiêu đời
“Haha, vẫn may tôi không thích tổng tài bá đạo” Cô cười, che giấu sự không tự nhiên.
Ai ngờ Mộ Nguyệt Sâm lần nữa đến gần cô.
Hơi thở ấm áp phả lên tai lạnh của cô. Đuổi hết sự lạnh lẽo bên tai cô. Sau đó, dần nóng lên đỏ ửng.
“Anh nói rồi mà, là tổng tài bá đạo khiến cô gái mình thích 3 ngày không thể xuống giường! Chuyện này không phải cô gái không thích thì không xảy ra”
Ngữ khí ái muội của anh khiến Hạ Băng Khuynh kích động.
Lập tức những cảm xúc trước đó không có đều xông vào tim cô.
“Chúng ta bỏ qua chủ đề này! Nhanh lái xe coi pháo hoa, không chừng đã bắt đầu rồi.” Hạ Băng Khuynh tự nhắc mình phải bình tĩnh!
10 giây sau, câu dẫn đến các loại phản ứng của Mộ Nguyệt Sâm mới dần giảm lại.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt đỏ ửng, tai đỏ đến như phát sáng của cô liền cực kỳ vui vẻ.
Quả nhiên nội dung tin nhắn quản lý gửi đến không tệ.
Sau khi Hạ Băng Khuynh coi video mới có sự thay đổi cách nhìn với anh.
Cô chắc thấy anh vì cô mà không lo cực khổ, bộ dạng gấp gáp nên khẽ rung động rồi?
Rất tốt, là mở đầu tốt.
Ngày tháng say này, anh sẽ chuẩn bị thật tốt. Anh phải nghĩ kĩ làm sao theo đuổi Hạ Băng Khuynh mới là cách tốt nhất.
Anh nổ máy đi đến nơi hẹn.
10 phút đi xe, thực ra không xa.
Đợi họ đến chỗ đó đã đầy người.
Vì thời tiết nên pháo hoa dời sau nửa tiếng. Vừa may để họ tìm được chỗ thích hợp để nhìn thấy hết cái đẹp của pháo hoa.
2 người từ từ đi trong dòng người, 1 trước 1 sau.
Mắt Hạ Băng Khuynh nhìn quanh để tìm chỗ tốt nhất. Mộ Nguyệt Sâm ngược lại theo sau cô, nghiêm túc nhìn bóng lưng cô, đề phòng người khác đụng phải cô.
Khoảng cách của 2 người không hơn 1 mét.
“Mộ Nguyệt Sâm, chúng ta đi chỗ đó!” Hạ Băng Khuynh quay đầu kêu Mộ Nguyệt Sâm đi theo mình.
Nhưng cô quay lại không thấy Mộ Nguyệt Sâm đâu.
“Người đâu?” Cô nhìn trái phỉa muốn tìm anh ở đâu. Nhưng nhiều người quá, tìm 1 người đâu dễ?
Cô nhìn vài phút không tìm thấy. Chuẩn bị qua trước chiếm chỗ rồi gọi anh.
Nhưng lần này cô vừa quay người liền thấy kẹo bông gòn màu hồng xuất hiện trước mắt.
Sau kẹo bông gòn là nụ cười sáng lạn của Mộ Nguyệt Sâm.
“Anh đi đâu rồi?” Cô mang âm mũi nói khiến nụ cười của Mộ Nguyệt Sâm càng rạng rõ hơn.
Anh đưa tay xoa đầu cô, đáp: “Anh thấy 1 đứa bé cầm kẹo bông gòn, nghĩ em thích ăn liền qua mua. Thế nào? Vui không?”
Ngữ khí anh như dỗ con nít khiến Hạ Băng Khuynh muốn cười cũng muốn khóc.
“Vui. Chúng ta qua bên đó ngồi, đợi pháo hoa bắt đầu”
Cô nói 1 tiếng sau đó tay phải cầm kẹo bông gòn tay trái tự nhiên kéo anh đi.
Anh nhìn 2 tay nắm lấy nhau, mắt sáng đến dị thường.