Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 2




Năm nay hoa đào nở đẹp quá, ta bèn đem theo nha hoàn ra khỏi phủ, che kín mặt đi ngắm hoa đào. Thật ra ta thích đi cùng với ca ca hơn. Nhưng huynh ấy càng ngày càng bận rộn, gần như toàn bộ thời gian đều ở doanh trại luyện tập. Đúng, huynh ấy không giống như cha ta làm thương nhân, huynh ấy muốn trở thành một võ tướng, bảo vệ nước nhà. Kì thực ta rất lo lắng, nhưng đó là lý tưởng của ca ca nên ta ủng hộ, ta mãi mãi đứng về phía ca ca.

Đến vườn hoa đào, nhìn người người chen lấn nhau ngắm hoa, ta hơi bất ngờ, vốn ta đã canh giờ ít người nhất để đì, nhưng không ngờ vẫn còn đông như vậy. Ta với A Hoa bèn đi vòng qua đám người, đi thật lâu, khó khăn lắm mới tìm được một nơi ít người đến. Nhìn xung quanh, ta thấy không có ai để ý nơi này mới thoải mái tháo khăn che mặt xuống. Thật ra, ta cũng không cần phải làm đến mức này, nhưng trước đây, cũng vì gương mặt này của ta mà ca ca suýt nữa gặp rắc rối. Từ đó, mỗi khi ra đường, ta đều che mặt mình, tránh được nhiều phiền phức.

"A Hoa, tỷ xem này, hoa đào năm nay còn đẹp hơn năm trước, thật sự làm người ta không nỡ rời mắt mà.", ta nói chuyện với A Hoa, tỷ ấy là nô tỳ của ta, chúng ta xem nhau như tỷ muội, thân thiết vô cùng.

"Đúng vậy, tiểu thư! Nhưng hoa cũng không sánh bằng vẻ đẹp của người!", A Hoa dịu dàng nhìn ta, đưa tay phủi nhẹ cánh hoa rơi trên tóc ta.

"Tỷ lại trêu muội rồi. Muội thấy, hoa cũng không đẹp bằng ca ca mới đúng!", ca ca là người đẹp nhất trong lòng ta.

"Vâng vâng, thiếu gia cũng rất đẹp!"

Ta ngước mắt ngắm nhìn hoa đào nở rộ, trên miệng không nhịn được nở một nụ cười. Ta quay sang A Hoa, tỷ ấy sửng sờ. Ta cũng sững sờ, vì ta thấy đằng sau tỷ ấy còn có một người. Hắn mặc một thân lam y, dáng người như tùng như bách, ánh mắt sâu sa nhìn ta chằm chằm. Ta nhất thời hoảng hốt, sợ hãi đem khăn che mặt kéo lên, nhanh chóng kéo A Hoa đi khỏi. Ta không biết trong ánh mắt ấy có ý gì, nhưng ta theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, ta muốn ngay lập tức về nhà.

A Hoa thấy ta hốt hoảng như vậy, tính quay đầu lại nhưng ta không cho, một mực lôi kéo tỷ ấy biến mất khỏi vườn hoa đào.

"Tiểu thư, người không sao chứ, người uống một ngụm trà nhuận họng đi.", A Hoa lau mồ hôi trên trán ta rồi đưa cho ta chén trà.

Trên xe ngựa đang hồi phủ, ta ngồi dựa lưng vào thành xe, giơ tay nhận lấy ly trà, uống từng ngụm một, sau đó nhỏ giọng nói không sao, chỉ là đi lâu rồi, nên hồi phủ.

A Hoa biết ta có chuyện đang giấu, cũng không nói nhiều, chỉ ngồi bên cạnh vuốt nhẹ sống lưng ta, ta tạm thời bỏ qua sự việc vừa rồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa về đến phủ, Trương quản gia đã chạy ngay ra ngoài tiếp đón ta về, ta vừa bước xuống xe ngựa thì đã nghe hắn nói: "Tiểu thư của ta ơi, người cuối cùng cũng về rồi, thiếu gia đã từ doanh trại chở về!"

Ta còn đang uể oải, nghe vậy, cả người lập tức lấy lại sức sống, chạy nhanh vào trong phủ, mặc kệ tiếng khuyên ngăn đằng sau. Phụ thân và ca ca quanh năm suốt tháng bận bịu, hiếm lắm ca ca mới về phủ, ta còn không chạy nhanh thì lại lỡ mất thời gian hiếm có này rồi.

Ta chạy đến sân viện của ca ca: "Ca ca, ca ca, ca ca, Hy nhi đến chơi với ca ca này!", vừa chạy, ta vừa hô với người ở trong phòng. Đã ba tháng ta chưa gặp người rồi, ta nhớ ca ca lắm, tối nào cũng phải chạy sang phòng ca ca, nằm trên chăn nệm của ca ca mới ngủ được.



Cửa phòng bất ngờ bị mở ra, ta thấy ca ca mặt mày lạnh như băng, nhìn ta chằm chằm, trong mắt còn có một tia hốt hoảng và khổ sở nhưng ta chưa kịp nhìn kĩ thì đã biến mất.

Trần Cảnh Dương nhìn ta, giọng điệu trách cứ: "Muội...", nhưng hắn nhìn người hầu xung quanh, không nói nữa, bảo ta đi vào cùng.

Vừa vào, cửa phòng đã bị đóng lại, ta bị hắn nắm hai vai, sức lực hơi lớn, ta kêu đau một tiếng, hắn lúc này mới nhận ra, liền buông lỏng ra, nhưng giọng điệu lại như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra: "Muội nằm trên giường của ta?"

Ta hơi bất ngờ, ta cứ tưởng ta làm ra chuyện gì làm hắn giận, không ngờ là chuyện này, ta ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt đều là vô tội: "Đúng vậy, ca ca, trước nay đều như vậy nha.", âm cuối ta không nhịn được mà ủy khuất.

Trần Cảnh Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, muội cũng đã lớn, không được tuỳ tiện làm những việc như vậy với nam nhân, ta hay cha cũng không được!"

"Nhưng mà...nhưng mà muội chỉ muốn ngủ trên giường của ca ca thôi!!!!", rõ ràng trước nay đều như vậy, hắn cũng biết nàng không có hắn là không ngủ được mà.

Ánh mắt Trần Cảnh Dương nhìn ta chứa một tia run rẩy, sau đó nhắm mắt lại, lại một lần nữa lạnh nhạt nhìn ta rồi nói: "Ta nói rồi, từ nay về sau, không được có chuyện như vậy xảy ra nữa, nếu không, ta sẽ dọn ra ở riêng!"

Ta giật mình, ca ca muốn rời khỏi ta sao? Hắn chán ghét ta động chạm vào đồ của hắn như thế sao? Ta chỉ con cha và ca ca thôi, hắn đi rồi, cha cũng chẳng mấy khi xuất hiện, ta còn cái gì đây? Nghĩ tới đây, không nhịn được khóc nấc lên, ta lấy tay kéo tay áo của hắn, nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch, nức nở nói: "Ca...muội...hức...muội không như...hức ...vậy nữa...hức...ca ca đừng bỏ Hy nhi...hức...hức mà."

Ca ca nhìn ta như vậy, rốt cuộc vẫn không nhịn được, ôm chặt ta vào lòng, đem mặt ta áp chặt vào lòng ngực cứng rắn, một bàn tay ôm lấy eo ta, bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc ta: "Ngoan, Hy nhi ngoan không khóc nữa, muội nhớ lấy là được rồi.", sau đó buông tiếng thở dài bên tai ta.

Ta gật gật đầu, đem khuôn mặt dụi tới lui trong ngực hắn, hai tay bấu lấy sườn eo của hắn coi như trừng phạt hắn làm ta khóc. Ngay lập tức, ta thấy thân thể ca ca cứng đờ, hắn càng ôm ta chặt cứng, nhưng ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã như bừng tỉnh mà đẩy ta ra, xoay người không để ta thấy mặt hạ lệnh đuổi ta đi: "Được rồi, muội trở về đi, tối chúng ta còn dùng bữa."

Ta hơi khó hiểu nhưng vẫn nghe lời vâng một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng.

Nhưng rõ ràng, từ sau ngày hôm ấy, tới nay cũng đã một tháng, ca ca không còn bận rộn như trước nữa, vẫn ở trong phủ nhưng ta rất ít khi thấy huynh ấy trừ lúc ăn cơm. Ta nhiều lần chạy đến phòng huynh ấy tìm người nhưng đều bị lấy cớ khéo đuổi đi.

Cứ như vậy, khoảng cách của ca ca và ta dần dần xa cách nhau.

Năm đó, ta 15 tuổi.