Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Chương 253: Tình yêu, đau lòng




“Tu Trần…”

Trái tim Ôn Nhiên đập như sắm, giọng nói bật ra đôi môi đỏ mọng quyến rũ, ý thức còn sót lại nói cho cô biết đây là văn phòng của anh, không thể để anh muốn làm gì thì làm.

“Nhiên Nhiên, có chuyện gì thì lát nói sau.”

Mặc Tu Trần nhiệt tình, gấp gáp, phóng xe thẳng về phía trước cướp bóc, dường như chỉ bằng những hành động này anh mới có thể bày tỏ tình yêu sâu sắc của mình dành cho Ôn Nhiên.

Chỉ khi anh cùng cô quan hệ, mới có thể để cô cảm nhận được sự quan tâm của anh.

Nhiệt độ trong văn phòng đang tăng lên trong những nụ hôn nồng cháy, hơi thở mơ hồ xen lẫn mùi hermon dày đặc, lấp đầy từng inch không gian.

Lần nào Ôn Nhiên cũng thua, cuối cùng cũng sa vào sự nhiệt tình như lửa của người đàn ông, tiếng rên rỉ thở nhẹ tràn ra đôi môi đỏ mọng, thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, được Mặc Tu Trần ôm vào lòng.

Tiếng thở gấp gáp trong văn phòng giảm dần, trong phòng nghỉ bên trong được ngăn cách bởi một cánh cửa, truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông và tiếng rên rỉ vội vã không chịu đựng được của người phụ nữ…

“Tu Trần…”

Ánh sáng trong phòng nghỉ mờ mịt, rèm cửa đóng chặt, bên ngoài phòng làm việc cũng không có ánh sáng, môi trường như vậy khiến người ta càng khó khống chế hơn.

Thân thể Ôn Nhiên cơ cực nóng rực, khó chịu không chịu nổi, hai tay ôm chặt cánh tay của người đàn ông, nhưng không thể ngăn cản anh ở trên người cô trêu chọc đốt lửa.

“Nhiên Nhiên, ướt quá!”

Giọng nói truyền vào tai cô khàn đi, cô mặt đỏ tim đập, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, cô ôm chặt anh hơn, dường như đang thầm cầu xin anh.

“Nhiên Nhiên, em muốn anh à?”

“Ưm..

Trả lời anh là tiếng thút thít của một người phụ nữ, cô không nói ra, anh cũng biết cô muốn anh, khóe miệng nhéch lên một xe. £ “ À xi ra À ˆ ^.+ TA > nụ cười quyên rũ, anh đông thời cúi đâu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, hoàn toàn lấp đầy cô.

Trận chiến kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, mọi chuyện mới bình lặng trở lại.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng nghỉ, Mặc Tu Trần ôm Ôn Nhiên ngồi trên ghế văn phòng, trên môi nở nụ cười, vui vẻ thoả mãn.

Ôn Nhiên phản đối vài câu liền bị từ chối vô hiệu, cô lười giãy giụa, mệt mỏi nép vào vòng tay anh, ngẳng mặt lên nhìn khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của anh.

“Tu Trần, vừa nãy anh nói, trước đây anh thật sự bị bệnh sao?”

ì n Tình ái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên vẫn chưa rút đi, hiện lên một màu đỏ ửng quyến rũ, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần đau lòng cùng quan tâm. Sau khi anh và cô trở thành vợ chồng thật sự, cô đã từng nghỉ ngờ không biết có phải trước đây anh đã lừa mọi người hay không.

Cô cho rằng là do khi anh còn nhỏ không có khả năng bảo vệ bản thân, để giảm bớt ý nghĩa muốn loại bỏ anh của Tiêu Văn Thanh nên anh mới tung tin đồn thất thiệt như vậy.

Một tay Mặc Tu Trần cầm chuột, tay kia vòng qua eo cô, anh đang làm việc cho cô, nghe lời cô nói, anh di chuyển chuột một lúc, sau đó anh cụp mắt xuống bắt gặp ánh mắt dịu dàng và quan tâm của cô, trái tim anh mềm mại: “Ừ, hồi đó Tiêu Văn Khanh bắt cóc anh, không giết được anh, nhưng lại làm anh bị thương.”

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng Ôn Nhiên lại cảm thấy trong lòng nhói đau, vô thức đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh.

Mặc Tu Trần cười nhẹ, dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, em đừng buồn, những chuyện đó đều đã qua rồi. Lúc ấy ở bệnh viện làm kiểm tra, anh thật sự cho rằng cả đời này mình sẽ như vậy.”

“Tu Trần, đừng nói nữa.”

Ôn Nhiên thấy anh cười, trái tim của cô đột nhiên ngột ngạt đau đớn, đưa tay còn lại che miệng anh, trong đôi mắt mọng nước của cô đã rưng rưng nước mắt.

Lúc đó anh còn nhỏ như vậy, nhưng Tiêu Văn Khanh lại đối xử với anh thật tàn nhẫn…

Mặc Tu Trần ngừng nói, chỉ yên lặng nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt ươn ướt của cô, trái tim anh co rút, nhưng hơn thế anh lại cảm thấy hạnh phúc.

Cho dù khi còn bé anh đã trải qua những chuyện gì, cho dù Tiêu Văn Khanh độc ác muốn dồn anh vào chỗ chết, anh vẫn sống đến hiện tại, điều quan trọng nhất là khi anh đang ở ranh giới sinh tử anh đã gặp được cô. Những năm tháng cô đơn lạnh lẽo kể từ đó, cô vẫn luôn là hơi ấm sâu nhát trong trái tim anh.

Vì cô, anh kiên trì, trong tính toán của Tiêu Văn Khanh, anh không chỉ trở nên mạnh mẽ mà cuối cùng Tiêu Văn Khanh cũng không thể làm gì được anh.

Anh luôn tin tưởng, chắc chắn rằng một ngày nào đó anh có thể tìm thấy cô, cho dù giữa đám đông bao la, cho dù có rất nhiều phụ nữ từng đóng giả cô, nhưng anh không tin đó là cô thật sự.

Cho đến khi gặp cô ở trong bữa tiệc đó, nghe giọng nói của cô trong veo như suối, nhìn cô cười tươi ấm áp như mùa xuân, anh đột nhiên cảm thấy cô chính là người con gái mà anh hết lòng tìm kiếm.

Anh nhìn cô thật chặt, không cầm lòng được cúi đầu xuống, khẽ hôn lên đôi mắt ướt át của cô, lắm bẩm nói: “Nhiên Nhiên, em đừng buồn, anh hiện tại có em, thật tốt.”

Ôn Nhiên không muốn buồn, nhưng những lời an ủi của anh lại làm cho nước mắt của cô trào ra.

Cô dùng hai tay ôm chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, cảm xúc không thể diễn tả thành lời, chỉ khi yêu một ai đó đến mức sâu sắc nhất, mới cảm thấy đau lòng vì những đau khổ mà anh đã phải chịu đựng trong quá khứ.

Đã hơn một lần cô hi vọng mình sẽ xuyên vào không gian và thời gian, đi về tuổi thơ cô đơn của anh, cùng anh trải qua những năm tháng khó khăn ấy. Nhưng dù có hi vọng như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể bù đắp được, điều duy nhất mà cô có thể làm là bây giờ, trong những năm tháng sau này, từng giây từng phút ở bên cạnh anh.

“Nhiên Nhiên!”

Mặc Tu Trần ngắng mặt lên, dùng ngón tay thon dài lau nước mắt cho cô, anh rõ ràng cảm nhận được sự đau lòng và tình yêu của cô dành cho anh, nhưng trong chốc lát anh lại không nói thành lời.

Chỉ lặp đi lặp lại gọi tên của cô, cố gắng xoa dịu nỗi buồn của cô.

“Tu Trần, em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con, không, không phải một, mà là hai. Chúng ta có một trai một gái, được không?”

Đôi mắt sau khi khóc của Ôn Nhiên càng ngày càng sáng, khuôn mặt đẹp trai của anh hiện lên trong đôi mắt kiên định của cô, cô vẫn đang ôm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngắng đầu nhìn anh kiên định.

Cô muốn sinh cho anh hai đứa con, sẽ không để anh phải cô đơn nữa.

Vừa nãy anh nói ‘Anh hiện tại có cô rồi, thật tốt, nhưng cô cảm thấy chỉ có một mình cô thôi chưa đủ, anh còn cần sự kết tinh tình yêu của hai người. Mỗi đứa trẻ đều là một thiên thần do Thượng Đề gửi đến, có thể mang đến cho anh nhiều niềm vui và hạnh phúc.

“Nhiên Nhiên, anh sợ…”

Ánh mắt của Mặc Tu Trần lóe lên, môi mỏng mím chặt, lời nói nói ra lại ngập ngừng lo lắng.

Sắc mặt Ôn Nhiên hơi thay đổi, dường như hiểu được ý của anh, cô nhanh chóng ngắt lời anh, giả bộ nhẹ nhàng nói: “Anh sợ cái gì, là em sinh con chứ có phải anh sinh đâu. Anh chỉ cần chuẩn bị làm một người ba tốt là được, những chuyện đã qua thì sau này anh đừng nghĩ tới nữa. Bây giờ anh rất mạnh khoẻ, rất tốt, chúng ta nhất định sẽ có con.”

“Ừ, nhất định chúng ta sẽ có con.”

Mặc Tu Trần ôm chặt cô vào lòng, áp trán vào tóc cô, cố nén cảm xúc đang lộn xộn trong lòng, thầm đọc lời cô nói: “Nhất định sẽ có con.”

Xem ra, cho dù anh không quan tâm thì Ôn Nhiên cũng quan tâm, quyết định trước đó của anh đã bị hai ba lời của Ôn Nhiên lật tẫy, anh phải tìm Cố Khải để tìm cách.