Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Chương 289: Bị các người ép




Khi Mặc Tu Trần gọi lại, Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu vừa quay trở lại xe, cô ở trước bia mộ của vợ chồng Ôn Hồng Duệ khóc rất lâu, không chỉ mắt sưng đỏ mà giọng nói cũng khàn đi.

Mấy tháng này, Ôn Nhiên đã rơi nước mắt nhiều hơn mười năm trước có trong ký ức.

Trước đây cô được ba mẹ chiều chuộng, anh trai yêu thương, cô vui vẻ, vô tư, đương nhiên cô sẽ không hay khóc nữa.

“Nhiên Nhiên, hay là tớ nghe điện thoại giúp cậu nhé.”

Bạch Tiểu Tiểu nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, cảm xúc của cô vẫn chưa nguôi ngoai, nếu như Mặc Tu Trần nghe được giọng nói của cô, nhất định anh sẽ biết cô đã khóc.

Ôn Nhiên gượng cười, cô đưa điện thoại cho cô ấy, cô thật sự không muốn Mặc Tu Trần nghe thấy giọng nói hiện tại của mình, cũng không muốn anh lo lắng.

“Alol”

Bạch Tiểu Tiểu nhắn nút trả lời, nhẹ nhàng nói.

“Nhiên Nhiên đâu?”

Mặc Tu Trần nghe thấy giọng nói không phải của Ôn Nhiên, lông mày tuấn tú bỗng nhiên cau lại, trong giọng điệu của anh có chút lo lắng.

“Nhiên Nhiên đi vệ sinh rồi, Mặc Tu Trần, đã có tôi đi cùng Nhiên Nhiên, anh không cần được một lúc là lại gọi điện đâu.

Tôi hứa, tôi và cậu ấy ở cùng nhau, cậu ấy sẽ không rụng một sợi tóc nào đâu.”

Bạch Tiểu Tiểu cười nói, vừa nãy Ôn Nhiên không có nói cho Mặc Tu Trần biết bọn họ đến nghĩa trang, hiện tại cô ấy nói dối một chút, Mặc Tu Trần đương nhiên sẽ không nghi ngờ.

“Ừ, đây là cô nói đấy nhé.”

Mặc Tu Trần dừng lại một chút, sau đó anh giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ: “Tôi sắp đi họp rồi, thời gian họp tương đối dài, Nhiên Nhiên quay lại thì cô nói với cô ấy một tiếng. Bạch Tiểu Tiểu, tâm trạng của Nhiên Nhiên không tốt, cô nói chuyện cùng cô ấy cho khuây khoả. Vì tôi có cuộc họp nên đến chiều tôi mới có thể gọi lại cho cô ấy.”

Trong xe, tuy rằng là giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu, nhưng sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho cô Ôn Nhiên đều lắng nghe không sót một chữ, trong lòng cô tràn đầy ấm áp, rất nhanh đã lan ra cả người.

Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, đáp: “Anh yên tâm mà đi họp đi, buổi tối trở về tôi nhất định sẽ trả lại cho anh một cô vợ vui vẻ.”

“Vậy thì làm phiền cô.”

Hiếm khi nghe thấy Mặc Tu Trần nói chuyện khách sáo với mình như vậy, nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Tiểu càng rạng rỡ: “Nhiên Nhiên là bạn thân nhất của tôi, không phải của riêng anh, anh không cần nói những lời khách sáo như vậy đâu.”

Mặc Tu Trần không nói thêm nữa, anh ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Eỳ “Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần đối xử với cậu thật sự hết chỗ chê.”

Bạch Tiểu Tiểu trả lại điện thoại cho Ôn Nhiên: “Bây giờ cậu muốn đi đâu?”

“Tớ không muốn đi đâu cả.”

Cả đêm qua Ôn Nhiên không ngủ, hai mắt sưng lên và chùng xuống, bây giờ cô rất buồn ngủ, chỉ muốn tìm một chỗ ngủ một giấc thật ngon.

Bạch Tiểu Tiểu đương nhiên nhìn thấy cô mệt mỏi, cô ấy mím môi đề nghị: “Hay là về nhà tớ đi, để mẹ tớ làm đồ ăn ngon cho chúng ta, ăn cơm xong thì cậu ngủ một giấc thật ngon. Tớ đã hứa với Mặc Tu Trần buổi tối sẽ trả lại cho anh ấy một cô vợ vui vẻ xinh đẹp, dáng vẻ bây giờ của cậu thật sự… không liên quan gì đến việc xinh đẹp cả.”

“Được!”

Ôn Nhiên gật đầu, tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp, mặc dù Mặc Tu Trần không hề nói với cô, nhưng anh càng quan tâm đến cô, cô càng chắc chắn mình chính là cô gái đã cứu anh khi đó.

Trong đầu cô chợt lóe lên một câu, Mặc Tu Trần từng nói, cho dù anh tìm được cô gái đã cứu anh hồi đó, anh cũng sẽ không buông tay cô.

Chẳng lẽ lúc đó, anh đã biết rồi.

Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Nhiên đi về nhà họ Bạch, mẹ Bạch nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Ôn Nhiên thì giật mình, bà kéo Ôn Nhiên lại và quan tâm hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Tiểu Tiểu kéo Ôn Nhiên lại, cô ấy nói cho có lệ: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con và Nhiên Nhiên về phòng con trước, mẹ mau xuống bếp làm đồ ăn ngon cho bọn con ăn đi ạ, ăn xong Nhiên Nhiên muốn ngủ.”

Mẹ Bạch trừng mắt nhìn cô con gái của mình, bà quan tâm nhìn Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, bây giờ dì đi nấu cơm cho cháu ngay. Cháu và Tiểu Tiểu lên lầu trước đi, lát nữa nấu xong dì sẽ gọi cháu xuống.”

Ôn Nhiên cười nói: “Cháu cảm ơn dì.”

Tốc độ của mẹ Bạch rất nhanh, trong một tiếng đồng hồ bà đã dọn ra một bàn đầy ắp món ăn, Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Nhiên đều yêu thích, bà không ngừng gắp thức ăn vào bát của Ôn Nhiên.

Cảm nhận được sự dịu dàng và yêu thương của mẹ Bạch, Ôn Nhiên lại nghĩ đến mẹ mình, cô nói ‘Cảm ơn’ với mẹ Bạch rồi cúi đầu xuống, không nói chuyện nữa, cô chăm chú ăn thức ăn trong bát.

Sau bữa trưa, Bạch Tiểu Tiểu kéo Ôn Nhiên lên lầu, hai người nằm trên giường của cô ấy nói chuyện phiếm một lúc, khi mệt mỏi ập đến, Ôn Nhiên không trụ nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

x* Cùng lúc này ở tập đoàn MS.

Trong phòng họp to lớn, áp suất không khí thấp.

Cuộc họp hôm nay là cuộc họp cỗ đông đầu tiên có sự tham dự của Mặc Kính Đằng sau khi ông lui về sau.

Mặc Tử Hiên yên lặng ngồi trong góc phòng họp, làm cho mình không có cảm giác tồn tại, cho dù Mặc Kính Đằng đưa ra quyết định gì, anh ta cũng sẽ không phản đối hay lên tiếng.

Thay vào đó, một số cổ đông đã lên tiếng phản đối.

Khi họ đưa ra ý kiến phản đối, bọn họ không phải thật lòng với Mặc Tử Hiên, mà họ sợ một mình Mặc Tu Trần có tiếng nói cuối cùng trong công ty, điều này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của chính bọn họ.

Nhưng Mặc Kính Đằng kiên quyết về chuyện này, lấy lại toàn bộ số cỗ phần đã trao cho Mặc Tử Hiên và Tiêu Văn Khanh trước đó, đồng thời chuyển số cỗ phần của chính mình sang tên Mặc Tu Trần.

Trước đó anh chấp nhận thừa kế chức vị chủ tịch không phải vì số cỗ phiếu mà anh giành được, mà là năng lực của anh.

Nhưng hiện tại, cách làm của Mặc Kính Đằng thể hiện rằng trong tương lai anh sẽ là người đứng đầu tập đoàn, không ai dám có bắt kỳ phản đối nào.

Cuộc họp kéo dài đến ba giờ chiều mới kết thúc.

Trở lại phòng làm việc, Mặc Tử Hiên thu dọn đồ đạc, cho dù Mặc Kính Đằng không quyết định như vậy, anh ta cũng không có ý định ở lại công ty nữa.

Đang dọn dẹp được nửa chừng thì có hai tiếng gõ cửa phòng làm việc khép hờ, Mặc Tử Hiên ngẳng đầu liền nhìn thấy dáng người cao thẳng tắp của Mặc Tu Trần xuất hiện ở cửa.

Anh ta thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục thu dọn.

“Cậu định bỏ đi như thế này?”

Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần nheo lại một nửa, ánh mắt của anh xẹt qua và mạnh mẽ bắn về phía Mặc Tử Hiên đang thu dọn đồ đạc của mình sau bàn làm việc.

“Anh còn muốn thế nào?”

Mặc Tử Hiên lạnh lùng liếc nhìn anh rồi từ sau bàn ôm chiếc hộp đi ra.

“Ở lại.”

Mặc Tu Trần thẳng thắn nói, bóng dáng cao lớn của anh ta dừng lại cách anh ba bước, ánh mắt anh quét qua đồ trong hộp, khóe miệng hiện lên một vòng cung lạnh lẽo: “Cậu vội vàng rời đi như vậy, không phải là muốn đi tìm Tiêu Văn Khanh đó chứ?”

Mặc Tử Hiên lập tức khó chịu: “Mặc Tu Trần, anh đừng có mà ngậm máu phun người, tôi bị các người ép rời đi chứ không phải vì đi tìm mẹ tôi.”

Mặc Tu Trần cười lạnh, không quan tâm đến Mặc Tử Hiên đang bực bội, anh nhìn anh ta chằm chằm: “Không phải cậu đã nói, Tiêu Văn Khanh bỏ chạy thật sự không liên quan gì đến cậu hay sao. Bà ta là mẹ ruột của cậu, cho dù bà ta có phạm lỗi gì đi nữa thì cậu cũng không thể trơ mắt nhìn ông già lăng trì bà ta.”

“Anh…”

Mặc Tử Hiên ôm chiếc hộp lùi lại hai bước, anh ta nhìn Mặc Tu Trần với ánh mắt sọ hãi mà không thể tin được.