Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Chương 290: Nhắc nhở anh, bảo vệ




Ôn Nhiên cho tốt Mặc Tu Trần nghiêm nghị liếc nhìn anh ta, hơi thở lạnh lẽo của anh hướng về phía Mặc Tử Hiên: “Sao vậy, cậu thấy kỳ lạ là tôi lại biết à? Sáng nay ông già tát cậu hai cái, cậu ngoan ngoãn đi kiểm tra quan hệ cha con với ông ấy. Cậu sống chết không thừa nhận nửa đêm hôm qua người thả Tiêu Văn Khanh đi là cậu.”

Mặc Tử Hiên sắc mặt tái nhọt, hai tay ôm cái hộp không khỏi run lên: “Tôi không có, Mặc Tu Trần, anh ăn nói linh tinh, mẹ tôi được người hầu thả ra, không phải tôi.”

Mặc Tu Trần cười lạnh, anh từng bước đến gần anh ta.

Mặc Tử Hiên ôm chiếc hộp lùi đến cửa số kính trong suốt từ trần đến sàn.

“Dù cậu có thừa nhận hay không thì cũng không thể thay đổi được sự thật Tiêu Văn Khanh đã trốn thoát, nhất định bà ta sẽ liên lạc lại với cậu. Bây giờ, chắc chắn bà ta hận ông già đến chết. Điều mà tôi không thể hiểu được là tại sao cậu lại không phản đối việc cỗ phần của mình bị lấy mất, thậm chí cậu còn không phàn nàn về việc bị đuổi khỏi công ty.”

Mặc Tu Trần cao hơn Mặc Tử Hiên một chút, với khí thế mạnh mẽ và lạnh lùng kiêu ngạo, anh đứng trước mặt Mặc Tử Hiên càng cao hơn Mặc Tử Hiên một bậc, anh như một vị vua nhìn chằm chằm anh ta: “Điều duy nhất có thể giải thích được là cậu sẽ đi tìm Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhắt.”

“Tôi sẽ không đi tìm bà ấy.”

Mặc Tử Hiên lớn tiếng phản bác, đôi mắt đỏ như máu của anh ta nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Trần, anh ta cố gắng kiềm chế sự lo lắng của mình, cố gắng không sợ anh.

Anh ta tự nhủ với bản thân rằng Mặc Tu Trần không có gì đáng SỢ, chẳng qua anh chỉ hơi khôn ngoan, thủ đoạn có chút tàn nhẫn, anh không thể làm gì mình.

Anh ta thẳng lưng cứng ngắc nói: “Đúng, là tôi thả mẹ tôi đi.

Mặc Tu Trần, nếu như đổi lại là anh, chẳng lẽ anh sẽ trơ mắt nhìn mẹ mình bị hành hạ đến chết sao?”

Khi anh ta thốt ra lời này, vẻ ác liệt trong mắt Mặc Tu Trần ngay lập tức trở nên khát máu và tàn bạo.

Mặc Tử Hiên rùng mình, Mặc Tu Trần như vậy giống như đến từ địa ngục, tỏa ra cái lạnh thấu xương khắp toàn thân.

“Đừng so sánh mẹ của cậu với mẹ của tôi.”

Anh gắn từng chữ, rất lạnh lùng và hung ác.

Khiến cho Mặc Tử Hiên có cảm giác rằng nếu anh ta không nghe lời anh mà tiếp tục nói, chắc chắn anh ta sẽ bị anh bóp chết.

“Không so thì không so, có gì to tát chứ.” Anh ta cảnh giác nhìn anh rồi tiếp tục nói: “Cho dù bà ấy ở trong mắt anh tội ác tày trời, ở trong mắt ba bà ấy không đứng đắn như thế nào thì bà ấy mãi là mẹ ruột của tôi, cho dù là báo đáp bà ấy đã cho tôi sinh mạng, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy chết.”

“Vậy thì cậu có biết hậu quả của việc cậu thả bà ta đi không?”

Mặc Tu Trần nhếch khóe miệng chế nhạo, anh khinh thường nhìn Mặc Tử Hiên.

“Đương nhiên tôi biết, không phải sẽ bị ông già đuổi ra khỏi nhà, không có gì sao, những chuyện này tôi đều không quan tâm. Mặc Tu Trần, tôi biết anh muốn từ miệng tôi lấy được tin tức của mẹ tôi. Nhưng mà anh phải thất vọng rồi, tôi thực sự không biết bà ấy ở đâu, tôi có thể nhắc nhở anh một chút, bảo vệ Ôn Nhiên cho tốt!”

Ánh mắt của Mặc Tu Trần chọt co rút, anh nghe Mặc Tử Hiên hờ hững giải thích: “Mấy ngày trước, mẹ tôi nói với tôi rằng bà ấy sẽ bắt Ôn Nhiên để trả thù anh. Anh hao tổn tâm sức bảo tôi đi tìm hiểu quá khứ của mình, để cho tôi biết tôi đã từng yêu Ôn Nhiên, không phải anh hy vọng tôi có thể ngăn cản mẹ tôi làm tổn thương Ôn Nhiên sao?”

Mặc Tu Trần môi mỏng mím chặt, hai mắt anh tối sầm không nhìn thấy đáy.

“Cho dù tôi biết mình đã từng yêu Ôn Nhiên thì thế nào, bây giờ tôi không có cảm giác đó, cũng không có khả năng ngăn cản mẹ tôi làm chuyện gì. Cho nên anh hãy tự bảo vệ người phụ nữ mình yêu cho tốt, đối với các người tôi là một người không có giá trị lợi dụng, không đáng để anh chú ý.”

Mặc Tử Hiên nói xong thì ôm cái hộp đi ngang qua Mặc Tu Trần, anh ta đi về phía cửa.

Ánh mắt của Mặc Tu Trần thay đổi bất ngờ, khi Mặc Tử Hiên bước ra khỏi văn phòng, anh lạnh lùng nói: “Cho dù cậu không có giá trị sử dụng thì cậu vẫn mang họ Mặc. Mặc Tử Hiên, nếu cậu bằng lòng ở lại thì bây giờ vẫn còn kịp.”

Mặc Tử Hiên cười lạnh một tiếng, ôm chiếc hộp và kiên quyết rời đi.

*w& “Thế nào, cậu đích thân giữ cậu ta ở lại mà cậu ta cũng không muốn à?”

Mặc Tu Trần trở lại văn phòng của mình, Lạc Hạo Phong và Đàm Mục đang đợi ở đó, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, bọn họ liền đoán được kết quả.

“Ừ, cậu ta thừa nhận mình là người thả Tiêu Văn Khanh đi.

Cậu ta còn nói cậu ta không biết Tiêu Văn Khanh đang ở đâu, bảo tôi bảo vệ Nhiên Nhiên cho tốt. Mấy ngày trước Tiêu Văn Khanh đã nghĩ đến việc làm tổn thương Nhiên Nhiên rồi.”

Giọng nói của Mặc Tu Trần lạnh nhạt, giống như vừa mới bước ra từ hầm băng.

“Không phải cậu đã biết chuyện này từ lâu lắm rồi à, chẳng qua là từ miệng của Mặc Tử Hiên nói ra mà thôi, cậu không cần phải bực bội hay lo lắng vì điều này. Tu Trần, tôi phát hiện ra rằng khi mọi chuyện có liên quan đến Ôn Nhiên, cậu sẽ không còn bình tĩnh và lý trí, điều này thật sự không tốt.”

Lạc Hạo Phong cau mày, vẻ mặt tìm tòi nhìn chằm chằm vào người bạn của mình, anh ấy nói ra suy nghĩ của mình.

Đàm Mục không nói lời nào, nhưng anh ấy cụp mắt xuống, dưới đáy mắt xẹt qua vẻ khác thường, môi mỏng nghiêm nghị mím lại thành một đường thẳng.

Mặc Tu Trần thờ ơ liếc nhìn Lạc Hạo Phong, anh ngồi xuống bên cạnh Đàm Mục, cầm cái chén trên bàn trà lên, ngẵng đầu uống một hơi cạn sạch chén nước: “Nếu chỉ có một mình Tiêu Văn Khanh trốn thì sẽ không tồi tệ như vậy, điều quan trọng là Ngô Thiên Nhát ở cùng bà ta.”

Anh biết, có một số chuyện trong quá khứ là ý đồ của Ngô Thiên Nhát.

Một người phụ nữ như Tiêu Văn Khanh không thể làm mọi thứ mà không để lại dấu vét.

“Nếu không thì cậu đi tìm Ôn Nhiên đi, ở đây có tôi và Hạo Phong rồi.”

Sau một hồi im lặng, Đàm Mục bình tĩnh phun ra một câu.

Lạc Hạo Phong híp mắt quay đầu nhìn về phía Đàm Mục, không đồng ý với đề nghị của anh ấy: “Nếu là bình thường thì có thể, e rằng hiện tại không được. Mấy ông vừa nãy ở trong phòng họp giúp cậu ta đang không hài lòng về cậu ấy, đang chờ bắt được nhược điểm của Tu Trần đấy. “

Một tập đoàn lớn như MS không có khả năng trên dưới một lòng, đặc biệt là những người cứng đầu kia, từng người một đều cho rằng mình rất giỏi. Mấy ngày trước Mặc Tu Trần đột nhiên thay thế ba khách hàng mà tập đoàn đã hợp tác trước đó, không biết trong đó có lợi ích của bao nhiêu người.

Bọn họ đang chờ bắt được nhược điểm của Mặc Tu Trần, lúc này anh rời đi sớm, thực sự không phải là một ý hay.

Sắc mặt của Đàm Mục trở nên nặng nề, dường như cảm thấy mình vừa đưa ra một biện pháp tôi, anh ấy cầm điều thuốc trên bàn trà lên châm lửa, hút một hơi thật sâu rồi sau đó phun ra một vòng khói thuốc: “Thế lực của chú Minh vẫn còn rất mạnh, có ông ấy giúp thì sẽ không mắt nhiêu thời gian tìm được Tiêu Văn Khanh đâu.”

“Ừ, về chuyện này thì tôi tin. Tu Trần, cậu cũng đừng quá lo lắng, Tiêu Văn Khanh bị ông già nhà cậu hủy nhan sắc, hiện tại không biết đang trốn ở đâu, chắc chắn bà ta cũng sợ bị ông già nhà cậu tìm ra, không dám làm hại ai đâu.”

Lạc Hạo Phong nhìn thấy Đàm Mục một mình hít vào rồi nhả khói thì không hài lòng mà cau mày, anh ấy cũng lấy ra hai điều thuốc, ném một điếu cho Mặc Tu Trần, một điệu ngậm vào miệng mình, rồi lại vươn tay lấy bật lửa.

Mặc Tu Trần cầm điều thuốc đặt xuống bàn trà, anh lắc đầu với Lạc Hạo Phong đang vươn tay châm lửa cho mình: “Tôi không hút.”

“Vậy thì tôi tự hút.”

Lạc Hạo Phong nhún vai, thay vì hít khói thuốc của Đàm Mục thì anh ấy thà tự mình châm một điếu, còn có thể bớt thèm thuốc lá.