Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Chương 392




“Các cậu không cần ngạc nhiên thế đâu, không phải chỉ là đi xem mặt và kết hôn thôi sao?”

Đàm Mục phản bác, ánh mắt híp lại vô tình quét qua Ôn Nhiên, nếu tìm được người kết hôn có thể cắt đứt những suy nghĩ không nên có trong lòng, anh ấy nguyện ý tìm một người để két hôn.

Có lẽ theo thời gian, thật sự có thể vun đắp tình cảm.

“Được rồi, là do tôi ngạc nhiên quá được chưa. Nếu cậu tìm được một người phụ nữ để kết hôn, vậy thì chỉ còn lại tôi và Cố Khải thôi.”

Lạc Hạo Phong có chút chán nản, anh ấy suy nghĩ một chút, Đàm Mục về nhà xem mặt vậy thì chứng minh cậu ấy không có ý với Thắm Ngọc Đình.

Ba mẹ của Đàm Mục không ở thành phố này, nhà mà anh ấy nhắc đến là ở thành phó ba anh ấy đang làm việc, mẹ anh ấy vẫn luôn đi theo ba anh ấy, ông ấy ở đâu thì bà ấy sẽ Ở đó.

Khi Đàm Mục về đến nhà đã là chín giờ tối.

Trước khi quay về, anh ấy không hề thông báo với ba mẹ, ở nhà không có ai, người giúp việc làm cơm tối cho anh Ấy.

Ăn xong Đàm Mục lên lầu, về phòng tắm rửa, đang định nằm xuống giường thì chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thấy người gọi, lông mày anh ấy cau lại, trong mắt thoáng hiện lên sự do dự.

Chuông báo vang lên từng hồi, nhưng trong lòng anh ấy lại có linh cảm cuộc gọi của Mặc Tu Trần không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Anh ấy ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm vào màn hình, đến khi chuông điện thoại vang lên rồi tự dừng lại, anh ấy thở dài một hơi, nụ cười dịu dàng của Ôn Nhiên hiện ra trước mặt.

Anh ấy giơ tay, mạnh mẽ võ đầu, trong lòng thầm rủa: Đàm Mục à Đàm Mục, có phải mày chưa từng gặp phụ nữ đâu, sao mày lại có thể nhớ mãi không quên người phụ nữ của anh em mày thế.

Ôn Nhiên không có gì đặc biệt, chẳng qua cô trông xinh đẹp, vẻ ngoài trong sáng tươi đẹp, nụ cười rạng rỡ, tốt bụng và nhiệt tình với mọi người hơn…

Dường như những gì anh ấy thấy đều là ưu điểm của cô.

Anh ấy mạnh mẽ cau mày, thật sự là gặp quỷ mà. Anh ấy sống gần ba mươi năm nay, lần đầu tiên rung động với phụ nữ, lại còn không buông bỏ được.

Dường như Mặc Tu Trần không có ý định buông tha anh ấy, điện thoại im lặng được hai phút lại đổ chuông.

Đàm Mục nhìn chằm chằm màn hình nhấp nháy, anh ấy có thể một lần không nghe, nói là mình không nghe thấy, nhưng không thể hết lần này đến lần khác không nghe, như vậy sẽ càng khiến Tu Trần nghỉ ngờ.

“Alo, Tu Trần!”

“Sao vừa rồi cậu không nghe điện thoại?”

Trong điện thoại, giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần truyền đến.

“Vừa rồi tôi đang tắm, không có nghe thấy.”

Qua điện thoại, Đàm Mục nói dối không chớp mắt, giọng điệu cũng không dao động.

“Đàm Mục, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải thành thật trả lời.”

Lời nói của Mặc Tu Trần vừa dứt, trong lòng Đàm Mục: thầm kêu lộp bộp, tay cầm điện thoại đột nhiên siết chặt, nhưng giọng điệu lại lười biếng: “Chuyện gì thế?”

“Cậu về nhà, thật sự là đi xem mặt?”

“Ừ, là thật.”

Đàm Mục trả lời không chút do dự.

“Vậy thì người cậu thích có phải là Thẩm Ngọc Đình không?”

“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Đàm Mục khó chịu hỏi, anh ấy lên giường, dựa vào đầu giường, vươn tay lấy một cái gối để ra sau lưng.

“Trừ Ngọc Đình ra tôi không thể nghĩ đến người nào khác mà cậu thích, khiến cậu trốn tránh. Hơn nữa, hôm nay Ngọc Đình trở về, cậu lại vội vàng về nhà, có phải cậu cảm thấy cô ấy không có ý với cậu nên cậu mới không chủ động.”

Mặc Tu Trần cảm thấy phân tích của mình rất có lý.

Đương nhiên, cho dù nằm mơ anh cũng không bao giờ.

ngờ tới người mà Đàm Mục thích không phải là Thẳm Ngọc Đình, mà là người phụ nữ anh yêu nhát.