Một lúc sau, người bên kia bắt máy, giọng nói nghẹn ngào của cô ta vang lên: “Tiểu Lưu, anh mau đến đón eml”
Buổi chiều trước hôm Mặc Tu Trần đi công tác trở về, Ôn Nhiên vừa mới kết thúc công việc thì chuông điện thoại di động liền vang lên.
Nhìn cuộc gọi đến, cô hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên tia do dự rồi đứng dậy, cầm điện thoại đi tới trước cửa số sát đất, ấn nút trả lời: “A lô!”
Xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới hoàn toàn không thấy rõ người đi trên mặt đắt, chỉ là khiến tinh thần sảng khoái nhất chính là ở độ cao này vừa vặn có thể nhìn bao trọn thành phố.
Bên tai vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Cô Ôn, bây giờ cô có thời gian không?”
“Không có.”
Giọng nói Ôn Nhiên nhẹ nhàng, ánh mặt trời ở bên ngoài cách một lớp thủy tinh vẫn rực rỡ nhưng trong mắt cô lại hiện lên một tia lạnh lẽo.
Dường như người ở đầu dây bên kia không ngờ đến cô sẽ lạnh lùng như vậy, dứt khoát từ chói, trong nháy mắt cô ta sững sờ rồi im lặng, một lúc sau mới cất lên giọng nói đầy van xin và chật vật: “Cô Ôn, về chuyện giữa tôi và Tiểu Lưu, anh ấy đã nói với cô chưa?”
Nghe vậy, lông mày của Ôn Nhiên khẽ nhíu lại, sự lạnh lùng nơi đáy mắt càng ngày càng dày đặc: “Chuyện giữa cô và Tiểu Lưu là chuyện riêng tư của hai người, anh ấy không cần phải nói cho tôi biết. Hiện tại tôi rất bận, nếu cô không có việc gì khác thì đừng gọi cho tôi nữa.”
Ôn Nhiên nói xong liền cúp máy.
Hai ngày trước, Tiểu Lưu đã nói với cô cậu ta đã qua đêm ở chỗ của Đồng Thi Thì.
Chính là đêm Có Khải mời Ôn Nhiên đi ăn tối, chiều hôm đó Tiểu Lưu đã nói với cô, cô nhận được một cuộc gọi từ người lạ, người trong điện thoại nói với cô rằng tối hôm qua Đồng Thì Thi đã gặp Mặc Tử Hiên ở bên ngoài khách sạn nơi mà Mặc Tử Hiên đi xã giao.
Hơn nữa, còn bị Mặc Tử Hiên đuổi xuống xe.
Trong lòng Ôn Nhiên chẳng có chút xíu cảm tình nào đối với Đồng Thi Thi, cô cũng không biết người gọi đến là ai nhưng những gì đối phương nói đều là sự thật.
Cô đã nhờ Lạc Hạo Phong kiểm tra camera giám sát bên ngoài khách sạn đêm hôm đó, quả nhiên nhìn thấy Đồng Thi Thi và Mặc Tử Hiên đang dây dưa với nhau trong bãi đậu xe.
Có thể thấy, Đồng Thi Thi bị Mặc Tử Hiên từ chối từ chối, sau đó mới quay đầu đi tìm tên ngốc Tiểu Lưu.
Ôn Nhiên thật sự cảm thấy Tiểu Lưu rất ngu ngốc, trước đây Trình Giai không du dỗ được cậu ta, ít nhất trong lòng cậu ta cũng không có Trình Giai, Đồng Thi Thi này lại có thể khiến cậu ta rung động không buông bỏ được.
Vừa nghĩ tới đây, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là Mặc Tu Trần gọi đến.
Ôn Nhiên mím môi, thu lại buồn phiền trong lòng, giọng nói so với trước đó nhẹ nhàng và âm áp hơn một chút: “Tu Trần!”
“Nhiên Nhiên, em đang bận à?”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần nhẹ nhàng xuyên qua sóng điện thoại truyền đến, mang theo sự nhớ nhung và cưng chiều, nhất là khi anh thốt lên hai chữ “Nhiên Nhiên” luôn có thể nghe ra được trong đó có tình cảm lưu luyến bịn rịn.
“Em vừa làm xong việc, anh thì sao, không bận à?”
Vẻ lạnh lùng trong trẻo giữa mi mắt của Ôn Nhiên tan biến, nhuốm chút hơi ấm khiến cả người dường như cũng trở nên ám áp hơn.
“Nhiều việc bề bộn lắm, anh dành ít thời gian gọi điện cho em, sợ em quá mệt mỏi, nếu cực quá thì hãy nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp, làm không xong thì tìm người khác san se.
Mặc Tu Trần luôn sợ Ôn Nhiên mệt mỏi, mỗi ngày đều qua điện thoại dặn dò cô, không cần quá vắt vả.
“Em biết, anh cũng vậy, ở bên ngoài đừng mệt mỏi quá.”
“Có thể ngày mai anh sẽ trở về, đến lúc đó, anh sẽ giúp đỡ em làm máy chuyện kia. Hai ngày này em nhớ nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị đón năm mới.”
Mấy ngày không gặp, Mặc Tu Trần nóng lòng chỉ muốn sải cánh bay thẳng về bên cô, Ôn Nhiên cười khẽ: “Em biết rồi, ngày mai anh trở về, em đến sân bay đón anh.”
“Nhiên Nhiên, anh thích em chờ anh bên ngoài cửa kiểm tra an ninh.”
Trong giọng nói của Mặc Tu Trần thắm đẫm ý cười, trước mắt chợt hiện lên bóng dáng mảnh mai đang đợi ở bên ngoài cửa kiểm tra an ninh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tìm kiếm, lòng anh liền mềm mại thành một vũng nước.
“À đúng rồi, lúc nãy Đồng Thi Thi gọi điện cho em hỏi Tiểu Lưu có kể chuyện giữa bọn họ cho em không.”
Tối hôm qua, cô và Mặc Tu Trần có nhắc đến chuyện của Tiểu Lưu và Đồng Thi Thi, Mặc Tu Trần nói chờ anh trở về sẽ xử lý, nhưng dường như giọng điệu vừa nãy của Đồng Thi Thi có hơi nóng vội.