Cố Khải khinh thường hừ một tiếng: “Trình Giai làm mấy chuyện kia chẳng qua là vì một ngày nào đó có thể đứng bên cạnh Tu Trần mà thôi, Nhiên Nhiên, anh đã nói với Tu Trần rồi, cho dù Trình Giai có tài giỏi đến đâu cũng không được giữ lại bên cạnh.”
Ôn Nhiên ngắn ra, hơi bất ngờ nhìn Cố Khải.
“Có lẽ đối với tập đoàn MS mà nói, Trình Giai là một nhân viên rất ưu tú nhưng anh không quan tâm đến máy thứ đó, Tu Trần cũng đồng ý rồi, chờ Trình Giai trở về nước sẽ không để cô ta tiếp tục ở lại trụ sở chính.”
“Anhl”
Trong lòng Ôn Nhiên tràn đầy cảm động, lại thoáng qua một tia chua xót, Cố Khải lo nghĩ mọi chuyện cho cô, sợ một người phụ nữ khác sẽ cướp đi hạnh phúc của cô.
Điều này có phải là anh ấy vẫn chưa hoàn toàn buông xuống được chuyện của Thẩm Ngọc Đình trước đó hay không, thậm chí là trong lòng anh ấy vẫn còn tồn tại sự áy náy. Nếu biết trước sẽ có tình huống như ngày hôm nay, Cố Khải sẽ không giữ Thảm Ngọc Đình bên cạnh, lại càng không để cho cô ấy quen biết với Mặc Tu Trần.
Lòng dạ phụ nữ sâu như mò kim dưới đáy biển.
Ngay cả khi Thẩm Ngọc Đình đã cam kết sau này sẽ không xảy ra chuyện như đêm đó nữa thì Cố Khải vẫn cảm thấy đó là trách nhiệm của mình.
Có Khải cười khẽ: “Em là em gái của anh, anh nhát định phải đảm bảo hạnh phúc của em, cho dù như thế đối với người khác là chuyện quá đáng, anh cũng không thể khống chế được.”
Thẩm Ngọc Đình bước đến trước mặt bọn họ, quan tâm hỏi.
“Cậu ấy cùng với Cố Khải rồi, sao chị gọi điện lâu thế? Tôi còn tưởng chị rời đi rồi chứ?”
Thảm Ngọc Đình mỉm cười, nâng ly uống một hớp rượu, sau đó thờ ơ giải thích: “Tôi nói chuyện phiếm với một người bạn, tán gẫu một lát, bọn họ vào rồi kìa.”
Cô ấy vừa quay đầu lại đã thấy Cố Khải và Ôn Nhiên từ bên ngoài bước vào, Cố Khải vén rèm cho Ôn Nhiên, sau khi cô bước vào, anh ấy mới buông xuống, chỉ là một hành động nhỏ bé nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự yêu thương mà Cố Khải dành cho Ôn Nhiên.
Ánh mắt Thẩm Ngọc Đình âm u, trước đây Cố Khải đối xử với cô ấy rất tốt, ngoại trừ không cho phép cô ấy động vào.
đồ của Ôn Nhiên, còn lại hoàn toàn cưng chiều cô ấy như em gái ruột.
Tuy nhiên bây giờ có Ôn Nhiên, Cố Khải không còn thương yêu cô ấy như trước đây, lúc nào cũng không ngừng nhắc nhở cô ấy không được cướp Mặc Tu Trần của Ôn Nhiên.
Sự ghen tị ẳn giấu sâu thẳm trong đáy lòng dưới sự kích thích hét lần này đến lần khác từ từ sinh sôi nảy nở, chẳng qua nếu chỉ có một mình Cố Khải tốt với Ôn Nhiên thì thôi, trong phòng khách, Mặc Tu Trần đang nói chuyện với người khác vừa thấy Ôn Nhiên tiến vào liền lập tức sải bước đi về phía Ôn Nhiên.
Mới tách ra có mấy phút mà anh đã không nỡ sao?
Nhìn thấy Mặc Tu Trần đi đến bên cạnh Ôn Nhiên, giơ tay ôm eo cô, nhỏ giọng nói gì đó với cô, Ôn Nhiên mỉm cười với Cố Khải rồi cùng anh đi về hướng vừa mới rời đi.
Thẩm Ngọc Đình mím chặt môi, đè nén cảm xúc buồn bã đang lan tràn trong lòng.