“Phó Kinh Nghĩa là ai?”
Mặc Tử Hiên giả bộ tò mò, Tiêu Văn Khanh đã nói sơ qua mọi chuyện với anh ta, tất nhiên anh ta không phải không biết cái người Phó Kinh Nghĩa này.
Sắc mặt Mặc Kính Đằng trở nên mờ mịt, dường như đang rơi vào trong kí ức: “Phó Kinh Nghĩa cũng giống như Cố Nham là một kỳ tài y học, năm đó học cùng một khoa với Cố Nham, đồng thời yêu vợ của Cố Nham…”
“Nhiên Nhiên, chữ viết bằng bút lông của Mặc Tu Trần nhà cậu đẹp quá đi, ôi mẹ ơi, cậu gặp vận may gì thế hả, gả cho một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, cậu mau hỏi xem, Mặc Tu Trần có chuyện gì không làm được không thế, cái này khiến mấy người đàn ông khác biết sống sao đây!”
Trong phòng bệnh, Bạch Tiểu Tiểu khoa trương kêu lên, mi mắt Ôn Nhiên tràn đầy nụ cười, nghe Tiểu Tiểu khen ngợi Mặc Tu Trần còn vui vẻ hơn khi cô ấy khen mình.
“Cậu đã nhìn thấy chữ của anh ấy đâu, sao biết đẹp hay thế?”
Ôn Nhiên mỉm cười quở trách cô ấy.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, sau đó cầm điện thoại ở bên cạnh lên bám vài cái, hướng màn hình về phía cô: “Cậu tự nhìn đi, có người quay lại video Mặc Tu Trần viết câu đối rồi đăng lên mạng này, cậu vẫn chưa biết à, Tu Trân nhà cậu mà tiên quân vào giới nghệ thuật thì máy nghệ sĩ nam khác có mà gói ghém chăn đệm về nhà hết.”
Ôn Nhiên giật mình, nhìn hình ảnh trong video, Mặc Tu Trần cúi người, ngón tay hiện rõ khớp xương cầm bút lông, giữa hai đầu lông mày anh tuần toát lên sự thanh cao và nhã nhặn, bút viết như mây trôi nước chảy, chữ viết vừa hiên ngang có lực lại không mất đi sự tự do phóng khoáng…
Xem anh viết chữ giống như đang hưởng thụ.
“Thế nào, nhìn mê lắm đúng không, phải cảm ơn cư dân mạng đã đăng video này lên, mới có thể khiến cậu thấy được sức hấp dẫn của Mặc Tu Trần khi viết thư pháp.”
Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười nhìn Ôn Nhiên, thấy cô cứ si mê nhìn chằm chằm, cô ấy không nhịn được nói: “Đừng chỉ xem video, cậu nên đọc những bình luận bên dưới đi.
Những người phụ nữ đó thật điên cuồng, vô số người nói muốn ngủ với Tu Trần nhà cậu đấy.”
Ôn Nhiên khẽ nhướng mày, ngắng đầu nhìn Bạch Tiểu Tiểu rồi lại cúi xuống đọc bình luận, quả nhiên đúng như lời Bạch Tiểu Tiểu, có rất nhiều phụ nữ cởi mở trên mạng không thèm che giấu tình yêu của mình với Mặc Tu Trần, còn có người nói nếu có thể được qua đêm với một người đàn ông như vậy thì có chết cũng không hồi tiếc.
“Sao mấy người này lại nói năng tùy tiện thế.”
Ôn Nhiên không hài lòng lẫm bẩm, Mặc Tu Trần là một người đàn ông đã có gia đình, người phụ nữ đưa ra lời bình luận như vậy đúng là quá tùy tiện, cô cảm thầy những bình luận đó đều là một sự sỉ nhục đối với Tu Trần.
“Trên mạng đều như thế, bọn họ cũng chỉ nói lung tung thôi, cũng không thật sự ra tay với Mặc Tu Trần. Cậu đừng để trong lòng, càng đừng vì những thứ này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.”
Bạch Tiểu Tiểu thấy cô nhíu mày liền vội vàng an ủi.
“Không được, tớ muốn bọn họ xóa video này, chưa được.
sự cho phép đã đăng video lên mạng là vi phạm bản quyền.”
Ôn Nhiên càng xem càng không hài lòng, đặc biệt là máy.
bình luận ngồn ngang kia khiến trong lòng cô rất khó chịu.
Cô vừa mới đứng dậy, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra từ bên ngoài, Mặc Tu Trần và Cố Khải cùng nhau bước vào, thấy cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hình như có chút không vui, trong ánh mát sâu thẳm của Mặc Tu Trần lướt qua một tia tìm tòi nghiên cứu, cười hỏi: “Nhiên Nhiên, em sao thế?”
Ôn Nhiên nhìn Mặc Tu Trần đang đi tới, mím môi, không nói lời nào.
“Để anh đoán xem, có phải vì đoạn video đó không?”
Mặc Tu Trần đi tới trước mặt cô, ánh mắt quét qua điện thoại trong tay cô, đưa tay lên cầm lấy trả lại cho Bạch Tiểu Tiểu, lại dùng ngón tay vuốt nhẹ mi tâm đang nhíu của cô: “Anh đã gọi điện thoại rồi, mấy phút nữa sẽ bị xóa thôi.”
Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt: “Anh cho người đi xóa?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, cưng chiều xoa mái tóc của cô: *Anh đoán em sẽ không muốn những người phụ nữ khác thấy anh viết chữ, hơn nữa anh cũng ghét nhìn mấy cái bình luận nhảm nhí kia nên đã cho người đi xóa rồi.”