Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 1111: Tất cả tấn công nhân loại.






Ầm!

Từ trên người Dương Thiên, Linh hồn tản ra một luồng sức mạnh khổng lồ tiến vào trong cơ thể Xà Huyền.

"Công kích Linh hồn?" Xà Huyền nổi giận nói: "Đã như vậy còn muốn nô dịch Linh hồn ta?"

Xà Huyền giận dữ phi thẳng về phía Dương Thiên.

"Chưa đủ sao?" Vừa rồi, Linh hồn Dương Thiên tản mát ra mới gấp ba mươi lần nên sức ảnh hưởng lên Xà Huyền không đáng bao nhiêu.

Ầm!

Linh hồn Dương Thiên tăng thêm một lần nữa, lần này đã đạt tới gấp ba mươi lăm lần.

Xà Huyền cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, từng luồng ý thức đánh thẳng vào trong đầu hắn. Hắn rống giận, chống cự mãnh liệt, nếu không để luồng ý thức này đánh sâu vào trong đầu óc hắn, hắn có thể sẽ bị diệt sát Linh hồn.

Tuy nhiên, khi chống lại đòn tấn công linh hồn của Dương Thiên, sức mạnh bản thể của hắn ngay lập tức bị hạn chế rất nhiều.

Trong mắt Xà Huyền hiện lên một tia sợ hãi, linh hồn khổng lồ này khiến sức mạnh của hắn bị trấn áp rất nhiều, nếu linh hồn này tiếp tục tăng lên, hắn chỉ có thể chống lại sức mạnh linh hồn, thực lực không thể chống lại bất kỳ cường giả cấp Lĩnh Chủ nào nữa.

"Yêu tộc!" Dương Thiên nhìn tình trạng của Xà Huyền, phóng thẳng về phía hắn.

"Linh hồn nhân loại này đã đạt tới giới hạn cao nhất rồi ư?" Xà Huyền nhìn Dương Thiên đang vọt tới, trong đôi mắt âm lãnh hiện lên chút vui mừng. Hắn cảm giác cho dù sức mạnh của mình bị áp chế, cường giả cấp Lĩnh Chủ nhân tộc này cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Linh hồn của mình đã phát ra hoàn toàn, Xà Huyền chắc cũng không còn sức phản kháng nữa, nhưng như thế này lại chưa đạt đến hiệu quả rèn luyện, tốt nhất là để cho Xà Huyền cảm thấy thực lực của hắn mạnh hơn mình một chút." Trong lòng Dương Thiên thầm nghĩ.

Ầm!

Hai người lại tiếp tục đánh nhau.

Dương Thiên hét lớn, lúc này Linh hồn hắn tản mát ra đã gấp ba mươi lăm lần.

Mặc dù Linh hồn Xà Huyền không tệ nhưng so với Dương Thiên vẫn kém xa. Lúc này, bởi vì cần chống lại công kích linh hồn của Dương Thiên nên thực lực đại khái chỉ còn gấp hai nghìn lần cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong.

Chênh lệch giữa hắn và Dương Thiên đã không còn quá lớn.

Xà Huyền vung binh khí kỳ dị trong tay, một ngọn lửa sáng rực cực lớn đánh về phía Dương Thiên.

"Vừa khéo mình có thể chịu đựng uy lực của đạo hỏa diễm này, không đến mức bị thương nặng." Dương Thiên không hề sợ hãi xông tới.

Hai người nhanh chóng tiếp tục đánh nhau. Bàn về hình thể, Xà Huyền gấp mười mấy lần Dương Thiên nhưng Dương Thiên vẫn không sợ hãi chút nào.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu.

Đao mang màu lửa đỏ không ngừng đánh ra, Dương Thiên vừa công kích vừa suy tư.

"Đạo công kích này hoàn toàn không phát huy được."

"Đao này mang khí thế rất lớn nhưng đánh lên người Xà Huyền hiệu quả lại không cao."

"Có lẽ, mình nên thu bớt uy lực của pháp tắc hệ hỏa, đến lúc đến gần kẻ địch mới bộc phát hoàn toàn, như vậy có thể khá hơn một chút?"

...

Dương Thiên không ngừng chiến đấu với Xà Huyền. Mỗi một đạo công kích, hắn đều suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể phát huy hiệu quả cao nhất.

Đến khi hắn sử dụng một cách nhuần nhuyễn, thậm chí có thể phát huy sức mạnh lớn hơn so với bình thường, nghĩa là chiêu thức công kích do hắn sáng tạo đã thành công.

Dương Thiên quen dùng đao, đao dày và nặng. Hắn cho rằng chỉ có đao mới có lực công kích mạnh nhất. Bất kể đối phương công kích lúc nào, mình cũng có thể một đao chặt đứt toàn bộ.

Lúc trước, bí tịch Hắc Vũ không thể thi triển bằng đao, vậy mà Dương Thiên vẫn làm được.

Dương Thiên tự sáng tạo ra đao pháp hệ hỏa của mình.

"Nếu như mình thu bớt hao tổn đao mang hệ hỏa trên không trung, thời điểm công kích lên thân kẻ địch mới bộc phát hoàn toàn liệu có thể tạo thành thương tổn lớn hơn một chút không nhỉ?" Dương Thiên một bên chiến đấu, một bên kiểm chứng suy nghĩ của mình.

" A a a! Nhân loại đáng chết!" Xà Huyền giận dữ hét lên. Hắn vừa phải chịu công kích linh hồn vừa phải chiến đấu cùng nhân loại.

Nếu như hắn mất nhận thức, không thể chống lại linh hồn của Dương Thiên, có khả năng hắn sẽ bị nô dịch hoặc diệt sát linh hồn, hậu quả là khiến cho thực lực của hắn bị hạn chế rất nhiều.

"Nếu không phải vì linh hồn của ngươi thì chỉ cần mấy chiêu ta đã có thể giẫm nát ngươi rồi." Xà Huyền tức giận nói.

Chiến đấu kiểu này đúng là tức chết hắn rồi. Rõ ràng là hắn mạnh hơn nhưng lại không thể làm gì được một nhân loại nhỏ bé.

"Công kích linh hồn không phải cũng là một loại thực lực sao?" Dương Thiên mỉm cười, không ngừng chiến đấu.

"Tất cả tấn công nhân loại." Xà Huyền giận dữ phân phó.

Toàn bộ mười Yêu tộc cấp Hắc Động đỉnh phong đánh về Dương Thiên nhưng cũng không dám tới gần.

Dương Thiên không quan tâm đến những cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong thực lực bình thường này. Cho dù, hắn không có Thần Vẫn giáp, những kẻ đó cũng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn.

Cấp độ chiến đấu của cấp Lĩnh Chủ, cường giả cấp Hắc Động căn bản không có bao nhiêu tác dụng.

Dương Thiên lần lượt công kích. Hai người đã chiến đấu khoảng chừng một giờ.

"Hử? Có phi thuyền khác xuất hiện?" Sắc mặt Dương Thiên thay đổi.

Thiết bị tìm kiếm của hắn luôn luôn bật. Hắn cảm nhận được một phi thuyền đang lao tới với tốc độ gấp năm mươi lần tốc độ ánh sáng, và sẽ mất khoảng mười phút để đến được đây.

Ầm!

Từ trên người Dương Thiên, Linh hồn tản ra một luồng sức mạnh khổng lồ tiến vào trong cơ thể Xà Huyền.

"Công kích Linh hồn?" Xà Huyền nổi giận nói: "Đã như vậy còn muốn nô dịch Linh hồn ta?"

Xà Huyền giận dữ phi thẳng về phía Dương Thiên.

"Chưa đủ sao?" Vừa rồi, Linh hồn Dương Thiên tản mát ra mới gấp ba mươi lần nên sức ảnh hưởng lên Xà Huyền không đáng bao nhiêu.

Ầm!

Linh hồn Dương Thiên tăng thêm một lần nữa, lần này đã đạt tới gấp ba mươi lăm lần.

Xà Huyền cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, từng luồng ý thức đánh thẳng vào trong đầu hắn. Hắn rống giận, chống cự mãnh liệt, nếu không để luồng ý thức này đánh sâu vào trong đầu óc hắn, hắn có thể sẽ bị diệt sát Linh hồn.

Tuy nhiên, khi chống lại đòn tấn công linh hồn của Dương Thiên, sức mạnh bản thể của hắn ngay lập tức bị hạn chế rất nhiều.

Trong mắt Xà Huyền hiện lên một tia sợ hãi, linh hồn khổng lồ này khiến sức mạnh của hắn bị trấn áp rất nhiều, nếu linh hồn này tiếp tục tăng lên, hắn chỉ có thể chống lại sức mạnh linh hồn, thực lực không thể chống lại bất kỳ cường giả cấp Lĩnh Chủ nào nữa.

"Yêu tộc!" Dương Thiên nhìn tình trạng của Xà Huyền, phóng thẳng về phía hắn.

"Linh hồn nhân loại này đã đạt tới giới hạn cao nhất rồi ư?" Xà Huyền nhìn Dương Thiên đang vọt tới, trong đôi mắt âm lãnh hiện lên chút vui mừng. Hắn cảm giác cho dù sức mạnh của mình bị áp chế, cường giả cấp Lĩnh Chủ nhân tộc này cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Linh hồn của mình đã phát ra hoàn toàn, Xà Huyền chắc cũng không còn sức phản kháng nữa, nhưng như thế này lại chưa đạt đến hiệu quả rèn luyện, tốt nhất là để cho Xà Huyền cảm thấy thực lực của hắn mạnh hơn mình một chút." Trong lòng Dương Thiên thầm nghĩ.

Ầm!

Hai người lại tiếp tục đánh nhau.

Dương Thiên hét lớn, lúc này Linh hồn hắn tản mát ra đã gấp ba mươi lăm lần.

Mặc dù Linh hồn Xà Huyền không tệ nhưng so với Dương Thiên vẫn kém xa. Lúc này, bởi vì cần chống lại công kích linh hồn của Dương Thiên nên thực lực đại khái chỉ còn gấp hai nghìn lần cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong.

Chênh lệch giữa hắn và Dương Thiên đã không còn quá lớn.

Xà Huyền vung binh khí kỳ dị trong tay, một ngọn lửa sáng rực cực lớn đánh về phía Dương Thiên.

"Vừa khéo mình có thể chịu đựng uy lực của đạo hỏa diễm này, không đến mức bị thương nặng." Dương Thiên không hề sợ hãi xông tới.

Hai người nhanh chóng tiếp tục đánh nhau. Bàn về hình thể, Xà Huyền gấp mười mấy lần Dương Thiên nhưng Dương Thiên vẫn không sợ hãi chút nào.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu.

Đao mang màu lửa đỏ không ngừng đánh ra, Dương Thiên vừa công kích vừa suy tư.

"Đạo công kích này hoàn toàn không phát huy được."

"Đao này mang khí thế rất lớn nhưng đánh lên người Xà Huyền hiệu quả lại không cao."

"Có lẽ, mình nên thu bớt uy lực của pháp tắc hệ hỏa, đến lúc đến gần kẻ địch mới bộc phát hoàn toàn, như vậy có thể khá hơn một chút?"

...

Dương Thiên không ngừng chiến đấu với Xà Huyền. Mỗi một đạo công kích, hắn đều suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể phát huy hiệu quả cao nhất.

Đến khi hắn sử dụng một cách nhuần nhuyễn, thậm chí có thể phát huy sức mạnh lớn hơn so với bình thường, nghĩa là chiêu thức công kích do hắn sáng tạo đã thành công.

Dương Thiên quen dùng đao, đao dày và nặng. Hắn cho rằng chỉ có đao mới có lực công kích mạnh nhất. Bất kể đối phương công kích lúc nào, mình cũng có thể một đao chặt đứt toàn bộ.

Lúc trước, bí tịch Hắc Vũ không thể thi triển bằng đao, vậy mà Dương Thiên vẫn làm được.

Dương Thiên tự sáng tạo ra đao pháp hệ hỏa của mình.

"Nếu như mình thu bớt hao tổn đao mang hệ hỏa trên không trung, thời điểm công kích lên thân kẻ địch mới bộc phát hoàn toàn liệu có thể tạo thành thương tổn lớn hơn một chút không nhỉ?" Dương Thiên một bên chiến đấu, một bên kiểm chứng suy nghĩ của mình.

" A a a! Nhân loại đáng chết!" Xà Huyền giận dữ hét lên. Hắn vừa phải chịu công kích linh hồn vừa phải chiến đấu cùng nhân loại.

Nếu như hắn mất nhận thức, không thể chống lại linh hồn của Dương Thiên, có khả năng hắn sẽ bị nô dịch hoặc diệt sát linh hồn, hậu quả là khiến cho thực lực của hắn bị hạn chế rất nhiều.

"Nếu không phải vì linh hồn của ngươi thì chỉ cần mấy chiêu ta đã có thể giẫm nát ngươi rồi." Xà Huyền tức giận nói.

Chiến đấu kiểu này đúng là tức chết hắn rồi. Rõ ràng là hắn mạnh hơn nhưng lại không thể làm gì được một nhân loại nhỏ bé.


Cấp độ chiến đấu của cấp Lĩnh Chủ, cường giả cấp Hắc Động căn bản không có bao nhiêu tác dụng.

Dương Thiên lần lượt công kích. Hai người đã chiến đấu khoảng chừng một giờ.



















Thiết bị tìm kiếm của hắn luôn luôn bật. Hắn cảm nhận được một phi thuyền đang lao tới với tốc độ gấp năm mươi lần tốc độ ánh sáng, và sẽ mất khoảng mười phút để đến được đây.