Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 594: "Thành công rồi?"




Dương Thiên suy nghĩ cẩn thận trong lòng, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (1) hắn hiểu, một khi bị đám người Lỗ Đạt biết được sự tồn tại của nguyên châu hệ phong, lại bị công ty lỗ sâu ảo biết, hắn rất khó cam đoan vài người của công ty lỗ sâu ảo sẽ không sinh ra ý tưởng gì đối với nguyên châu hệ phong của hắn.  

             _(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội : ý chỉ vì một việc gì đó mà rước họa vào thân._  

             _(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội : ý chỉ vì một việc gì đó mà rước họa vào thân._  

             Đương nhiên, cho dù mượn khải giáp của Lỗ Đạt, lấy ra viên nguyên châu hệ phong này, đám người Lỗ Đạt cũng rất khó biết nguyên châu hệ phong tồn tại, nhưng Dương Thiên lại không muốn mạo hiểm một chút nào, nói không chừng khải giáp của Lỗ Đạt liền có thứ gì đó có thể ghi lại tình cảnh nơi này truyền cho Lỗ Đạt xem.  

             Dương Thiên cẩn thận suy tư, một lúc lâu sau mới lắc đầu, hắn không nghĩ ra có phương pháp gì có thể đạt được nguyên châu hệ phong kia.  

             “Chẳng lẽ bây giờ mình trở về công ty lỗ sâu ảo một chuyến, sau đó đổi khải giáp, rồi lại trở lại trên trái đất?"  

             Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngay sau đó lại loại bỏ suy nghĩ này.  

             Nếu làm như vậy khó tránh khỏi một số người trong công ty lỗ sâu ảo cảm thấy hứng thú, hơi điều tra một chút chuyện trên trái đất, rất có thể sẽ phỏng đoán ra cảnh tượng nơi này.  

             Nói không chừng sẽ có cường giả nào đó có thể nhận ra nguyên châu hệ phong này.  

             Các loại suy nghĩ không ngừng xuất hiện, lại không ngừng bị Dương Thiên phủ quyết.  

             “Khè khè!"  

             Đang lúc Dương Thiên buồn rầu, một tiếng vui sướng truyền đến, một con rắn biển nhỏ dài bốn mươi cm xuất hiện trước mặt Dương Thiên.  

             "Chủ nhân!"  

             Con rắn biển nhỏ này vừa xuất hiện, liền vui vẻ cọ cọ vào người Dương Thiên.  

             “Tiểu Quang, mày rốt cục cũng tỉnh lại!” Trên mặt Dương Thiên lộ ra tươi cười.  

             Lúc trước Dương Thiên tham gia cuộc chiến thiên tài, tiến vào bí cảnh Sơ Sinh của công ty lỗ sâu ảo, Tiểu Quang liền ở trong Long Phượng Nguyên Châu, lâm vào trong giấc ngủ say.  

             Tiểu Quang cũng không thể từ bên trong Long Phượng Nguyên Châu đi ra bí cảnh Sơ Sinh. Vừa ngủ say, Tiểu Quang liền đã ngủ say mười năm.  

             Dương Thiên hiện tại chợt nhìn thấy Tiểu Quang, nỗi buồn trong lòng lại tạm thời biến mất, nhưng Tiểu Quang lại chú ý tới, giọng có chút non nớt kia nói: "Chủ nhân, cậu gặp phải chuyện gì sao? Tiểu Quang hiện tại rất lợi hại nha! Tôi có thể giúp cậu cái gì không ?” Tiểu Quang vui vẻ nói.  

             Màu sắc trên thân thể không ngừng biến hóa, trong chốc lát thậm chí biến mất ở trên không trung.  

             "Nói với mày cũng vô dụng."  

             Dương Thiên lắc đầu nói, đột nhiên, hắn ngây ngẩn cả người, đây chính là nơi cách nguyên châu hệ phong năm trăm mét, Tiểu Quang lại không có cảm giác được một tia khó chịu?  

             Thực lực không đạt tới cấp Tinh Vực đỉnh phong, rất khó thích ứng ở chỗ này. Nhưng trên người Tiểu Quang lại không có khí thế dao động gì. Những cơn gió này không hề ảnh hưởng chút nào đối với Tiểu Quang.  

             “Tiểu Quang, thực lực của ngươi bây giờ đạt tới cảnh giới gì rồi?” Dương Thiên hỏi.  

             "Tôi không biết a?" Tiểu Quang nghiêng đầu nhỏ nói, sau đó hoàn toàn phóng thích khí tức của mình ra.  

             “Đây là thực lực bậc một cấp Tinh Vực?” Dương Thiên cảm thụ được khí tức phát ra từ Tiểu Quang, lại lộ ra vẻ khiếp sợ.  

             Thực lực hiện tại của Tiểu Quang chỉ là bậc một cấp Tinh Vực, đối mặt với sức mạnh của những lưỡi dao gió đạt tới bậc chín cấp Tinh Vực này lại không có một tia khó chịu.  

             “Tiểu Quang, mày không sợ những cơn gió này sao?" Dương Thiên hỏi.  

             "Chủ nhân, tôi không sợ gió." Giọng nói non nớt của Tiểu Quang phát ra.  

             Dương Thiên vừa động trong lòng, nói: "Đi, Tiểu Quang, mày có thể đi một chỗ lấy một thứ ra cho ta hay không?"  

             Nếu như Tiểu Quang thật sự không sợ gió, như vậy rất có thể liền có thể lấy nguyên châu hệ phong ra, nhưng mà Dương Thiên vẫn dặn dò: "Ngươi vừa cảm thấy cái gì không ổn, liền trong nháy mắt lui về nhé!"  

             Tiểu Quang gật gật đầu, sau đó thân thể chậm rãi bay về phía trước.  

             Bốn trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét, mười mét, Tiểu Quang thậm chí còn đi tới nơi cách nguyên châu hệ phong kia hai mét.  

             Trong mắt Dương Thiên lộ ra vẻ chờ mong, sau khi đạt tới hai mét, cường độ của những lưỡi dao gió này liền đạt tới cấp Hắc Động, vô cùng khủng bố!  

             Tiểu Quang nhìn thấy tình cảnh này, Dương Thiên cũng có thể nhìn thấy, sau đó thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Quang càng ngày càng tiếp cận viên nguyên châu hệ phong này.  

             Một mét, nửa mét! Rốt cục, thân thể Tiểu Quang hoàn toàn tiếp xúc với viên nguyên châu hệ phong này, trực tiếp dùng thân thể quấn lấy nó.  

             "Thành công rồi?"  

             Dương Thiên vui vẻ trong lòng, theo suy nghĩ vừa mới nghĩ ra của hắn, toàn bộ gió chung quanh hắn lại đã biến mất.  

             Mà hắn cũng lập tức nhìn thấy thân ảnh Tiểu Quang ở chỗ năm trăm mét cùng cung điện bị nghiền nát kia.  

             "Chủ nhân, cho cậu."  

             Trong tay hắn lẳng lặng nắm một viên châu trong suốt,viên châu này đường kính chỉ có ba cm, hơi lớn hơn so với Long Phượng Nguyên Châu.  

             Nhìn chung trông bình thường. Dương Thiên trực tiếp cắn rách ngón tay của mình, nhỏ máu xuống phía trên nguyên châu hệ phong này, trước kia hắn đạt được Long Phượng Nguyên Châu chính là thông qua phương pháp này nhận chủ.  

             Thế nhưng, máu của hắn nhỏ xuống phía trên viên nguyên châu hệ phong này lại trượt xuống.  

             “Không có tác dụng?” Dương Thiên nhíu mày.